Chuyện năm đó đã qua 20 năm, muốn tra ra manh mỗi gì cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hơn nữa Tiễn Thiếu Trầm là ai cơ chứ, đến hắn mà còn không tra ra thì sao hai tiểu cô nương như hai người lại có thể tra được?
Tiễn Ý Ý chỉ là muốn từ một góc độ khác nhìn xem có chứng cứ gì còn sót hay không mà thôi, cô cũng không cảm thấy vận may của mình sẽ tăng cao, thành công tìm người trở về.
Chẳng qua là có thể có chút đầu mối, đối với Tiễn Thiếu Trầm mà nói cũng là một chuyện tốt.
Trên tay hai tiểu cô nương không có nhiều nhân mạch, tiền cũng không nhiều, cho nên chỉ có thể chậm chạp điều tra. Nhưng không đợi bọn họ tra ra cái gì thì Tết đã tới rồi.
Tết năm nay cùng mọi năm không giống nhau, bác cả Lương gia đều đã đưa mẹ Lương cùng Lương Quyết Thành và Lương Nguyệt Ninh về Tô thị.
Xa cách nhiều năm như vậy, chắc chắn là phải về nhà gặp cha mẹ một lần.
Đây cũng là năm đầu tiên Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành không ăn Tết cùng nhau.
Khoảng cách giữa Tô thị và Hải thị không tính là xa, thế nhưng lúc ăn Tết phải làm bạn với trưởng bối cho nên ít nhất ba, bốn ngày hai người sẽ không thể gặp mặt.
Lần ăn tết này của Tiễn Ý Ý, vẫn là cùng với Tiễn lão gia tử.
Tiễn tiểu thúc cũng cố gắng hoàn thành xong công việc, 28 Tết sẽ trở về nhà, một nhà ba người đoàn tụ.
Hôm 29 Tết, cha Tiễn chần chờ muốn đưa vợ và Tiễn Mân Văn về nhà, Tiễn lão gia tử cũng không có phản đối.
Tiễn lão gia tử vừa đồng ý, căn phòng cách vách lại nhiều hơn một Tiễn Mân Văn.
Tiễn Ý Ý thở dài.
Mà thôi, dù sao sau khi thi đại học xong, cô còn có thể về nhà ăn tết với ông nội, Tiễn Mân Văn thì chưa chắc đã thấy tăm hơi.
Cũng chính bởi vì Tết cho nên cô mới nhẫn nhịn, không biết ông nội còn có thể nhịn Tiễn Mân Văn bao lâu.
Dù sao Tiễn Ý Ý cũng không thể nhịn được nữa.
Một Tiễn Mân Văn nháo ra mấy chuyện cũng không phải đơn giản, nói cho qua liền cho qua.
Diêu gia nhận được trừng phạt mà bọn họ nên nhận, Tiễn Mân Văn lại ỷ vào mình mang họ Tiễn mà từ trong đó trốn ra, tránh né một lần trừng phạt kia.
Tiễn Ý Ý chỉ có thể nói, chỉ cần Tiễn Mân Văn còn có loại tâm tư kia, thì cô ta luôn có cách hãm hại mình.
Qua năm mới, Tiễn Ý Ý tránh được thì cứ tránh.
Một năm nữa lại tới, Tiễn lão gia tử tuổi tác cũng đã lớn, Tiễn Ý Ý không muốn để ông phải buồn phiền không thoải mái cho nên lúc nào cũng tận lực khiến ông khoan khoái một chút, nhiều lần đến dỗ lão nhân gia vui vẻ.
Lễ vật năm mới còn có Tiễn Thiếu Trầm.
Một năm qua đi, Tiễn Thiếu Trầm rõ ràng đã là người đàn ông 37 tuổi, thế nhưng nhìn hắn như chỉ mới hơn hai mươi. Trừ một thân khí chất mà người trẻ tuổi không thể sánh bằng ra thì lúc đi ra ngoài đường, khéo còn bị người ta nhận nhầm là thanh niên không biết chừng.
Tiễn Thiếu Trầm gọi Tiễn Mân Văn vào thư phòng.
Hai mắt mẹ Tiễn sáng lên, đẩy đẩy Tiễn Mân Văn.
Đây chính là đãi ngộ mà từ trước đến nay Tiễn Mân Văn chưa bao giờ có được.
Đi thư phòng đó, đây là Tiễn Thiếu Trầm chủ động tìm cô ta thương lượng.
Nói không chừng lại là chuyện quan trọng gì đó thì sao.
Không trách được mẹ Tiễn suy nghĩ đơn giản, thật sự là dụ hoặc bày ra trước mặt như thế, lập tức khiến cho bà ta mê muội mất phương hướng.
Trước đó, Tiễn Mân Văn vẫn luôn chạy tới công ty của Tiễn Thiếu Trầm, bên ngoài đã đồn rằng cô ta chuẩn bị trở thành người thừa kế của hắn, chẳng lẽ lại là thật?
Hiện tại Tiễn Thiếu Trầm lại chủ động gọi cô ta tới thư phòng.
Này chẳng phải là Tiễn gia về sau sẽ nằm trong lòng bàn tay con gái bà ta sao?
Mẹ Tiễn hưng phấn đến không áp chế được, chủ động đẩy Tiễn Mân Văn đứng dậy, không ngừng thúc giục cô ta đi theo Tiễn Thiếu Trầm lên lầu.
Mà đương sự là Tiễn Mân Văn, động tác lại vô cùng chậm chạp.
Cô ta không giống với mẹ Tiễn, ánh mắt Tiễn Thiếu Trầm vừa nhìn cô ta, nơi nào là muốn nói chuyện với cô ta chứ? Đó rõ ràng là hắn tìm cô ta tính sổ.
Gọi cô ta lên lầu, sợ là không muốn làm mất mặt lão gia tử, khiến cho ông ấy khó chịu mà thôi.
Trong lòng Tiễn Mân Văn rất rõ ràng, mấy chiêu số nhỏ kia của cô ta, chỉ có thể mê hoặc người ngoài mà thôi. Dùng lên người Tiễn Thiếu Trầm căn bản chẳng có tác dụng gì cả.
Nhưng lại không còn cách nào khác, cô ta dựa vào mấy chiêu số nhỏ này, làm ra không ít thứ.
Hiện tại Tiễn Thiếu Trầm muốn nói cái gì, cô ta cứ khóc lóc xin lỗi là được rồi.
Cô ta chỉ là một tiểu bối, lại là một cô gái, Tiễn Thiếu Trầm còn có thể làm gì cô ta?
Tiễn Mân Văn trấn an bản thân mình, theo chân Tiễn Thiếu Trầm lên lầu.
Dì giúp việc dọn dẹp bàn ăn, Tiễn Ý Ý đi ra phía tủ lạnh lấy một hộp kem, cắn cái muỗng nhỏ, hai mắt sáng sáng nhìn chằm chằm hai người một trước một sau đi lên lầu hai.
Suy nghĩ của cô và suy nghĩ của Tiễn Mân Văn cũng không khác nhau lắm.
Tiểu thúc là muốn tìm cô ta tính sổ.
Tiễn Ý Ý ngồi trên sofa, vừa vểnh tai nghe động tĩnh ở trên lầu, vừa đút từng muỗng kem vào miệng, trong thoáng chốc đã hết cả cái hộp nhỏ.
Tính toán được thời gian trôi qua đã kha khá, Tiễn Ý Ý liền nhìn chằm chằm lên cầu thang.
Rất nhanh, Tiễn Mân Văn khóc lóc từ trên lầu vọt xuống.
Đúng thật là vọt xuống.
Khí lực của cô ta quá lớn, lúc bước đến bậc cuối cùng còn không thắng lại được, lảo đảo hai bước liền suýt nữa té sấp mặt.
Trên mặt cô ta đều là nước mắt, khóc đến mũi và ánh mắt đều đỏ lên.
Chỉ yếu là trên mặt cô ta còn tràn đầy phẫn uất.
Được.
Vừa nhìn liền biết kết quả rồi.
May mà ông nội đã đi nghỉ, trận khôi hài này không hề được trình diễn trước mắt ông, miễn cho ông không vui.
Tiễn Ý Ý cắn thìa, sung sướng khi người gặp họa.
Nhìn kìa, vui ghê á.
Ai bảo cô ta đánh chủ ý lên người Tiễn tiểu thúc đâu.
Mẹ Tiễn chấn động, không đợi bà ta giữ lại hỏi chuyện, Tiễn Mân Văn đã chạy ra khỏi cổng Tiễn gia.
Tiễn Ý Ý lại lấy một cây kem nữa, ngồi ở phòng khách đợi khoảng 10 phút, mẹ Tiễn và Tiễn Mân Văn đang ở ngoài cửa biểu diễn tiết mục "Mẹ thả con ra, để con đi.", "Xảy ra chuyện gì, con mau nói", lôi kéo tranh chấp.
Ăn xong, cô nhìn màn biểu diễn xảy ra ngoài ý muốn vào đêm năm mới, vui sướng hài lòng đi lên lầu.
Năm mới vận khí mới, hi vọng một năm này, Tiễn Mân Văn sẽ không ở trước mặt cô lắc lư nữa.
Điện thoại tràn ngập tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn bè, Tiễn Ý Ý nằm ở trên giường trả lời từng người một, đợi đến 12h đêm, cô nhận được video từ Lương Quyết Thành.
"Năm mới vui vẻ!"
Tiễn Ý Ý vừa nhấn nhận, liền cong mắt cười.
Lương Quyết Thành ở bên kia khó có được một lần mặc áo lông trắng cao cổ, trong tay còn cầm một cốc nước.
"Năm mới vui vẻ."
Hai, ba ngày không gặp, cảm giác Lương Quyết Thành ôn nhu hơn rất nhiều.
Giống như là anh nhiễm lên tư tưởng ôn nhu của người Giang Nam ở Tô thị vậy.
Sau khi mẹ Lương về nhà liền đưa tới một phen náo nhiệt.
Đứa con gái thất lạc hơn 20 năm, mang theo một trai một gái về nhà, toàn bộ Lương gia đều được một trận ăn mừng vui vẻ.
Tinh thần của mẹ Lương từ sau khi về nhà liền chuyển biến rất tốt, ngay cả Lương Nguyệt Ninh luôn hướng nội cũng trở nên thích nói chuyện nhiều hơn với người trong nhà.
Mà đứa con trai của mẹ Lương, Lương Quyết Thành cũng không chịu thua kém, anh lớn lên quá đẹp trai, lại học rất giỏi, cả nhà đều vây quanh anh khen ngợi không ngớt.
Đây là sự ấm áp mà từ trước tới giờ Lương Quyết Thành chưa từng trải qua, anh có chút không được tự nhiên, thế nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Về nhà ba ngày, không ít bạn bè thân thiết với Lương gia đều mang theo con gái của mình đến chung vui, một mặt là muốn gặp đứa nhỏ của Lương gia, một mặt là muốn ước định một vị trí.
Mấy năm nay mẹ Lương xảy ra chuyện gì, Lương gia đều thống nhất nói với người bên ngoài là bà bị thương dẫn đến mất trí nhớ cho nên mới không về được nhà. Bây giờ lại là phụ nữ góa chồng, mang theo hai đứa con trở lại.
Con của bà đều là học sinh của trường trung học số 1 Hải thị, đứng hạng nhất toàn trường, lớn lên lại thừa kế giá trị nhan sắc của Lương gia, học tập lại tốt như vậy, không thừa dịp lúc này định xuống, đợi về sau lên đại học liền không dễ làm như vậy.
Ông bà ngoại cùng các bác của Lương gia đối với chuyện của hai đứa nhỏ này không hiểu nhiều, thế nhưng trong lòng mẹ Lương lại biết rõ ràng, con trai mình sắp đính hôn với người khác, mà con gái của bà... hình như cũng không phải chuyện mà bà có thể làm chủ được.
Lương Quyết Thành cũng dứt khoát, nói thẳng là mình đã có vợ chưa cưới, mấy tháng nữa thi xong đại học liền lập tức đính hôn.
Những người kia cảm thấy Lương Quyết Thành là một miếng mồi ngon, nhưng không may miếng mồi này đã thuộc về người khác. Họ cũng không nghĩ nhiều nữa, nhiều nhất là chỉ tiếc nuối một chút, nói quên liền quên.
Loại chuyện này, anh tự nhiên là sẽ không chủ động nói cho Tiễn Ý Ý.
Con gái đối với mấy chuyện này có bao nhiêu mẫn cảm anh đều biết, nếu như để cô biết được, chắc chắn là sẽ tăng thêm phiền não không cần thiết.
Lương gia bên này trừ một người bác hai nhìn bề ngoài không ra tốt xấu ra thì đều là những người Lương Quyết Thành cảm thấy thoải mái.
Lương gia rất tốt, Tô thị cũng rất tốt.
Chỉ là nơi này không có Tiễn Ý Ý, cho nên trong lòng anh có chút trống rỗng.
Lương Quyết Thành còn phải ở lại Tô thị mấy ngày.
Qua hết năm sau, ông bà ngoại Lương gia sẽ chọn một ngày lành, đưa Lương Quyết Thành và Lương Nguyệt Ninh đi tế tổ, chiêu cáo người nhà, hai tiểu bối đã trở về.
Bọn họ đều theo họ Lương, nói cách khác đều là người của Lương gia, về sau chính là một phần tử liên kết chặt chẽ với Lương gia.
Chờ chuyện của Lương gia bận rộn xong thì đã tới ngày đi học.
Học sinh lớp 12 chính xác là không hề có ngày nghỉ.
Nói là nghỉ, nhưng thực ra là toàn ở nhà làm đề thi.
Lương Quyết Thành một mình về Hải thị trước, cơ hồ là buổi sáng vừa về đến liền trực tiếp tới thẳng trường học.
Vừa vặn đuổi kịp giờ tự học buổi sáng, làm một bộ đề thi.
Mười ngày không gặp nhau, tất cả mọi người đều có vẻ mặt mộng du tiên cảnh, còn không có cảm giác đang quay trở lại trường học.
Chỉ khổ cho thầy Trương đứng trên bục giảng sửa đề thi cho bọn nhỏ, đám học sinh lớp 12 đứa nào cũng kêu rên thành tiếng.
Thảm, quá thảm.
Tiễn Ý Ý vùi đầu chuyển động bút không ngừng chữa đề.
Lớp 12 vô cùng khẩn trương, không có một chút thời gian nhàn rỗi nào cả. Thức dậy sớm hơn mọi người, ngủ ít hơn mọi người, áp lực tinh thần còn rất lớn.
Thế nhưng lại không có cách nào. Hiện tại thi đại học là đường ra được cạnh tranh công bằng nhất của học sinh. Chỉ có thông qua thi đại học, đại đa số mọi người mới xác định được hướng đi tương lai của bản thân mình.
Tiễn Ý Ý đã từng trải qua một lần cho nên biết rõ, lớp 12 có bao nhiêu quan trọng. Cô hồi tâm rất nhanh, thoải mái bước vào học kỳ mới.
Từ lúc nghỉ lễ đến thời gian khẩn trương ôn tập, Tiễn Ý Ý cơ hồ là không có chậm trễ thời gian.
Chung quy lại thì lần đi học lại này rất có ý nghĩa.
Bọn họ sắp phải bước vào chiến trường thi đại học rồi.
Lớp 12, tốt nghiệp, thi đại học, tương lai...
Tiễn Ý Ý vô cùng hưng phấn.
Diêu Nhất Nam đã chuyển trường, thành tích của Tiễn Mân Văn lại không theo kịp cô, về sau khẳng định sẽ không học chung một trường.
Chỉ cần qua mấy tháng nữa, cô sẽ hoàn toàn thoát khỏi bọn họ.
Quá vui vẻ!
Ban 11 lớp 12 vô cùng u ám, chỉ có Tiễn Ý Ý cười tươi như hoa, sáng lạn không thôi.
Mà Hà Ứng Hoan đã lâu không gọi điện cho cô lại gửi một tin nhắn WeChat tới.
Hoan Hoan: Tiểu Ý Ý, lúc điều tra chuyện của mối tình đầu của tiểu thúc cậu, tớ có phát hiện được một tin tức ngoài ý muốn, khả năng là sẽ khiến cậu thấy hứng thú.
Tiễn Ý Ý còn đang giải đề liền để bút xuống, trả lời một câu.
[Chuyện gì mà khiến cho tớ thấy hứng thú?]
Hoan Hoan: Tiểu Ý Ý, phương hướng tớ tra hình như có vấn đề, chẳng biết nói thế nào nữa, tớ có cảm giác, tớ tra được ra mẹ của cậu.