Phó hiệu trưởng cầm điện thoại như không thể tin vào những gì mình nghe được.
Gì cơ?
Đầu dây bên kia là gia trưởng của Tiễn Ý Ý sao? Thân là gia trưởng, đứa nhỏ nhà mình phạm sai lầm không những không phê bình mà còn quay ngược lại chỉ trích thầy giáo?
Tiễn Ý Ý nghe được giọng của người đàn ông bên kia, cười cong mắt.
Ở trong lòng liền lặng lẽ hoan hô cho tiểu thúc thật nhiệt tình.
Tiểu thúc uy vũ!
"Không... gia trưởng của em Tiễn Ý Ý, hình như ngài không nghe rõ có đúng không, đứa nhỏ nhà ngài..." Phó hiệu trưởng tính toán sẽ nói cho gia trưởng Tiễn Ý Ý một lần nữa sai phạm của đứa nhỏ nhà hắn.
"Thầy nói tôi đều nghe được." Thanh âm của nam nhân đó không che giấu được ngạo mạn, "Đứa nhỏ nhà tôi có bạn trai chứng tỏ con bé có mị lực lớn. Làm gia trưởng trong nhà, tôi rất tự hào việc có người yêu thích đứa nhỏ của tôi."
"Ngược lại là thầy, đối với con bé tràn ngập ác ý. Tôi muốn biết là ai cho phép thầy làm như vậy? Ai cho thầy lá gan khi dễ đứa nhỏ của tôi?"
Phó hiệu trưởng á khẩu không nói được gì.
Học sinh yêu sớm đó! Cái loại vấn đề này phát sinh ở trên người nhà ai thì đã sớm đem đem đứa nhỏ nhà đó ra vừa mắng vừa đánh rồi. Tại sao đến phiên gia trưởng của Tiễn Ý Ý lại hoàn toàn không để ý tới loại sai lầm này, ngược lại còn phê bình ông ta chứ?
Phó hiệu trưởng cầm di động mà hoài nghi Tiễn Ý Ý đưa cho ông ta số điện thoại giả. Nhưng người nghe điện thoại lại là một người đàn ông thành thục, có vẻ như đã ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm, không giống một người có thể tùy tiện tìm đến làm thế thân.
Gia trưởng như thế này ông ta chưa thấy bao giờ a!
Phó hiệu trưởng mặt đầy mộng bức, cầm điện thoại mà cũng chẳng biết làm gì.
Hiệu trưởng thấy thế liền tiến lên nhận lấy điện thoại từ tay ông ta.
"Chào ngài; gia trưởng của em Tiễn Ý Ý, đứa nhỏ của ngài ở trường học yêu sớm, ngài thực sự không ngại sao? Ngài cho phép?"
"Không ngại, cho phép, hơn nữa cũng không cho phép các người quấy rầy đứa nhỏ nhà tôi nói chuyện yêu đương."
Bên kia điện thoại, nam nhân trả lời ngay lập tức.
Hiệu trưởng không còn lời nào để nói.
Người ta thực sự là không để ý một chút nào cả.
"Một khi đã như vậy thì... việc bạn học Tiễn Ý Ý yêu sớm, cứ như vậy đi..." Hiệu trưởng không có ý kiến gì nữa, cười khan chuẩn bị cúp điện thoại, "Ngại quá, làm ngài tốn thời gian rồi..."
"Chờ đã." Cô Đường thiếu kiên nhẫn, một phen đoạt lấy điện thoại trong tay hiệu trưởng, "Gia trưởng của em Tiễn Ý Ý, nhà các người không nghiêm khắc quản giáo vấn đề này là chuyện của mấy người, nhưng là dạy dỗ ra một đứa trẻ không lễ phép, chống đối giáo viên lại không chỉ là chuyện của nhà các người nữa. Trong mắt em ấy không đặt thầy cô giáo trong đó, ở trong trường liên tiếp chống đối thầy cô, không tuân thủ nội quy trường học. Gia trưởng Tiễn Ý Ý, các người nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng!"
Hiệu trưởng vô ý để cho cô giáo Đường đoạt mất di động, trợn mắt há mồm nhìn những gì vừa diễn ra, cuối cùng chỉ có thể nhanh chóng cứu vớt lại tình hình: "Không cần, ngài không cần giải thích gì với trường học cả!"
Hiệu trưởng vô cùng tuyệt vọng.
Lúc Tiễn Ý Ý chuyển trường tới, ông cũng đã xem qua tài liệu của cô. Lúc gọi điện cho phụ huynh của con bé, ông ta nghe thấy giọng người đàn ông kia liền biết, cái người gọi là gia trưởng của Tiễn Ý Ý không phải cha cô mà là tiểu thúc của cô.
Hải thị thủ phủ Tiễn Thiếu Trầm.
Một đại nhân vật không thể trêu chọc vào.
Tiễn Ý Ý có gia trưởng này chống lưng ở phía sau, ông ta cái gì cũng không dám nói, mà phó hiệu trưởng thì tốt rồi; phỏng chừng không biết đến hậu quả là gì, vừa mở miệng đã mắng cháu gái của người ta.
Cô giáo Đường thì hoàn toàn không biết đến thân phận của chị em Tiễn gia, chỉ coi đối phương là con cái của gia đình phổ thông bình thường. Gia đình phổ thông khi đối mặt với giáo viên, nhất là chủ nhiệm lớp sẽ ít nhiều khách khí một chút, đặc biệt là khi đứa nhỏ nhà mình lại gây nên chuyện như vậy.
Cô Đường làm chủ nhiệm ban trọng điểm rất lâu rồi, cơ hồ là luôn được người nhà của học sinh tôn trọng. Trong ý nghĩ của cô ta, người nhà của học sinh đó nên đứng về phía thầy cô giáo, cùng nhau phê bình con em nhà mình.
Tiễn Ý Ý vừa mới làm mất mặt cô ta, gia trưởng còn đối với việc cô yêu sớm không có nửa ý tứ phê bình nào, chỉ toàn là khích lệ. Như thế không khỏi khiến cô giáo Đường nhịn không nổi.
Miệng của cô ta nói rất nhanh, hiệu trưởng căn bản ngăn cũng không được, chỉ có thể nhanh chóng phủi quan hệ.
Chuyện này nói đi nói lại cũng là Tiễn Ý Ý của người ta thua thiệt, ngươi là một cô giáo, ngươi không phục, không phục liền lén không phục đi, sao còn muốn gây sự với gia trưởng nhà người ta làm gì?
Hiệu trưởng chỉ có thể hy vọng Tiễn Thiếu Trầm đừng đem vị giáo viên ngu ngốc này đánh đồng lên toàn bộ trường học. Cái nồi này ông ta tuyệt đối không gánh!
Hiệu trưởng nói vừa nhanh vừa lớn, người ở bên kia điện thoại nghe thấy, giống như là cười nhẹ một tiếng.
"Vị giáo viên này, cùng đứa nhỏ nhà tôi có xung đột sao?"
Hiệu trưởng không dám để cho cô Đường cầm điện thoại nữa, nhanh chóng đoạt về, tận lực đem chuyện này ép xuống nhỏ nhất.
Nam nhân bên đó trầm mặc hồi lâu.
Sau đó chậm rãi nói: "Cho nên đứa nhỏ nhà tôi ở trường học bị nói xấu là gian lận, còn bị hai giáo viên nhục nhã? Đây chính là phong cách của Nhất Trung sao?"
Hiệu trương trong lòng kêu hỏng bét.
"Tiễn tiên sinh, chuyện này là hiểu nhầm thôi."
Hiệu trưởng nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghĩ đến ban 1 không phải có Tiễn Mân Văn sao? Chị gái của Tiễn Ý Ý, cũng là cháy gái của vị Tiễn tiên sinh này nha.
Lúc ông ta ngẩng đầu thì thấy sắc mặt của Tiễn Mân Văn khá phức tạp, cô ta đang nhìn chằm chằm điện thoại với ánh mắt khát vọng.
"Là như vậy, cháu gái kia của ngài, bạn học Tiễn Mân Văn của ban 1 có đứng ra làm chứng, nói lần trước Tiễn Ý Ý thi cuối kỳ chỉ có hơn 200 điểm. Cùng hiện tại so sánh có sự chênh lệch quá lớn. Các thầy cô đều là người lâu năm, gặp qua không ít học sinh có tiến bộ không nhỏ, nhưng không nghĩ đến đứa bé này có thiên phú như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có thể học rất nhanh, tiến bộ rất lớn, dẫn đến việc chúng tôi hiểu nhầm một chút."
Hiệu trưởng nghĩ rất đơn giản, cả hai đều là cháu gái của Tiễn Thiếu Trầm, đem nồi đẩy lên người Tiễn Mân Văn, Tiễn Thiếu Trầm có tức giận cũng không có biện pháp nào. Nói thế nào cũng là người nhà của mình, không chừng còn đem chuyện này bỏ qua.
Hơn nữa lời ông ta nói cũng là sự thật. Nếu không phải có Tiễn Mân Văn làm chứng thì cũng đâu có ai sẽ tin tưởng.
Ánh mắt Tiễn Mân Văn lập tức liếc qua, trong lòng kích động.
Sau khi trở lại Tiễn gia, cô ta cũng chỉ thấy qua tiểu thúc có một lần, gọi một tiếng "chú". Tiễn Thiếu Trầm nhìn cô ta có một cái, bảo quản gia cho một cái hồng bao, sau đó... liền không có sau đó nữa.
Từ thái độ của cha mẹ Tiễn thì có thể nhìn ra, tuy hai người là anh ruột, chị dâu ruột, những đối với người em này cũng lộ ra một phần e ngại.
Nghe nói rất nhiều năm trước, Tiễn gia xảy ra một chuyện lớn, dẫn đến Tiễn Thiếu Trầm cùng Tiễn gia cắt đứt quan hệ, một mình tự phát triển. Nhất là đối với cha mẹ Tiễn, cơ hồ không hề lui tới một chút nào.
Có quan hệ duy nhất cũng chính là Tiễn Ý Ý.
Là tiểu bối duy nhất của Tiễn gia, khi còn nhỏ Tiễn Ý Ý lại nhu thuận hiểu chuyện, làm cho rất nhiều người vui vẻ. Có lẽ là tịch mịch quá lâu, lại có một đứa cháu gái ngày ngày ở bên cạnh chơi đùa liền làm cho tâm tình của Tiễn Thiếu Trầm khá hơn rất nhiều.
Đây cũng là cây cầu nói duy nhất để cha mẹ Tiễn có thể qua lại với Tiễn Thiếu Trầm.
Sau khi Tiễn Mân Văn được tìm về, cha mẹ Tiễn còn nghĩ rằng, tìm trở về là con gái ruột, khẳng định so với loại hàng giả Tiễn Ý Ý sẽ tốt hơn nhiều.
Thế nên mẹ Tiễn liền mang theo Tiễn Mân Văn đi qua chào hỏi Tiễn Thiếu Trầm. Nhưng không may, lúc ấy hắn không có ở nhà, không thể tiếp đãi bọn họ.
Lần thứ hai giống như lần đầu không có ở đó. Lần thứ ba, Tiễn Thiếu Trầm biết rõ bọn họ chờ ở phòng khách liền trực tiếp rời đi, không có phản ứng.
Từ sau đó, Tiễn Mân Văn liền biết, thân là con gái ruột của cha mẹ Tiễn nhưng cô ta lại không hề được tiểu thúc của mình hoan nghênh.
Tiễn Mân Văn không cam lòng, rõ ràng là tiểu thúc của cô ta, vì cái gì mà một chút mặt mũi cũng không cho? So với ông nội còn quá đáng hơn.
Ông nội ít nhất còn chấp nhận cô ta, an ủi, lặng lẽ bồi thường cho cô ta một chút gì đó. Nhưng cái người chú này của cô ta đối với cô ta dường như một chút hảo cảm cũng không có, y như người xa lạ.
Không, so với người xa lạ cũng không bằng.
Tiễn Mân Văn cũng biết, tiểu thúc thương yêu nhất chính là Tiễn Ý Ý. Nếu để cho hắn biết cô ta nhúng tay vào chuyện này, khẳng định là tệ càng thêm tệ.
Hiệu trưởng vừa nói như vậy, Tiễn Mân Văn liền vội nói.
"Không phải đâu chú, cháu không có..."
Phản ứng đầu tiên chính là lập tức phủ nhận.
Tiễn Mân Văn phủ nhận được một nửa, nhanh chóng im miệng.
Lúc cô ta nói chuyện, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng, làm sao cô ta có thể quang minh chính đại phủ nhận cho được?
Tiễn Mân Văn lập tức sửa lại cách nói.
"Cháu không nói Ý Ý gian lận, lần trước em ấy thi thực sự là không tốt lắm. Họ hỏi cháu mới nói sự thật ra." Tiễn Mân Văn không cam tâm tình nguyện nói, "Cháu biết Ý Ý rất thông minh, em ấy học cũng rất nhanh, cho nên khẳng định là sẽ không làm những việc này đâu."
Mấy học sinh ban 1 đều kinh ngạc ra mặt.
Này lúc trước, Tiễn Mân Văn cũng đâu có nói như vậy!
Cô ta mời mịt nói qua rằng thành tích trước kia của Tiễn Ý Ý không tốt, ở trong trường cũng toàn làm những chuyện xằng bậy. Gian lận khả năng chỉ là một trò đơn giản trong vô số trò của cô.
Học sinh ban 1 đều tin.
Nhưng bây giờ cô ta đang nói cái gì đây? Tiễn Ý Ý sẽ không gian lận? Vậy mấy lời lúc trước là ai nói? Quỷ sao!?
Tiễn Thiếu Trầm ở bên kia tựa như nở nụ cười, chỉ là ý cười cũng không nhiều.
"Chuyện này tôi chỉ biết đứa nhỏ nhà tôi bị ủy khuất, tôi hy vọng hai người làm bậy kia có thể biến mất ở Nhất Trung, đừng làm chướng mắt đứa nhỏ nhà tôi."
Hiệu trưởng cùng đám người: "..."
???
Cô Đường một hơi không lên được, mặt đều nghẹn đến đỏ bừng.
"Gia trưởng của Tiễn Ý Ý! Ngài ưm!" Cô ta vừa mở miệng, chủ nhiệm giáo dục đã nhanh tay bịt miệng cô ta lại.
"Đừng làm bậy, bỏ một công việc còn hơn về sau sẽ không tìm được việc làm nữa!"
Cô Đường không cam tâm giãy ra khỏi chủ nhiệm giáo dục. Vẻ mặt đều là tức giận không nhẹ.
Chủ nhiệm giáo dục nóng nảy. Ông ta cũng không nghĩ đến cái vị Hải thị thủ phủ này lại là một người bao che như thế, sủng cháu gái của mình đến không còn chút nguyên tắc nào hết!
Vừa nghĩ đến chuyện lần trước ông ta lặng lẽ làm khó Tiễn Ý Ý, chủ nhiệm giáo dục trong lòng đều như lửa đốt, chủ hận không thể hóa thành gió, biến mất vô tung vô ảnh.
Giọng điệu Tiễn Thiếu Trầm rất khách khí: "Tôi tin tưởng chút chuyện nhỏ này, nhà trường có thể xử lí tốt."
Vẻ mặt hiệu trưởng chua xót: "... Tiễn tiên sinh, đây chính là chuyện nhỏ mà thôi."
"Đứa nhỏ nhà tôi bị ủy khuất, lớn nhỏ gì cũng phải xử rõ." Tiễn Thiếu Trầm thản nhiên nói.
Hiệu trưởng cũng không biết mình kết thúc cuộc điện thoại này như thế nào. Cầm di động mà hồn vía bay đi đâu mất, cuối cùng quay sang trừng mắt nhìn cô Đường.
Xem đi, vốn là chuyện không có gì, nói lời xin lỗi thật tốt liền có thể giải quyết rồi. Hiện tại nháo đến mức này, chỉ có thể từ chức mà thôi.
Cô Đường và cô Nhã bị phó hiệu trưởng với chủ nhiệm giáo dục kéo đến một phòng làm việc khác. Hiệu trưởng quay sang ôn hòa nói nói Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành: "Gia trưởng các em không để ý chuyện các em yêu sớm, nhưng các em cũng phải chú ý đúng mực biết chưa? Học sinh ở trong trường thì nên tuân thủ nội quy của trường, đừng làm những chuyện không thích hợp nữa."
Vẻ mặt Tiễn Ý Ý vô tội: "Hiệu trưởng, thầy yên tâm, em biết mà."
Toàn bộ hành trình Lương Quyết Thành đều không nói gì, anh vẫn xem sự tình liên tục biến hóa. Tiễn Ý Ý không hề để tin đồn này dễ dàng trở thành tâm điểm của trường học.
Chỉ cần giáo viên không công khai xin lỗi, trường học cũng không công khai giải thích, các học sinh chỉ cần liên tục nói cô gian lận thì từ nay về sau cô sẽ luôn mang danh hiệu gian lận này.
Nhưng bây giờ không giống nữa.
Có cô Đường với Lưu Nhã phải xin lỗi, sau đó từ chức, không còn ai có thể nói Tiễn Ý Ý gian lận nữa rồi.
Lương Quyết Thành nghĩ đến cuộc điện thoại ban nãy.
Gia trưởng của Tiễn Ý Ý, tiểu thúc của cô.
Bỗng nhiên anh có suy nghĩ, Tiễn gia rốt cuộc là dạng gia đình gì mà có thể dạy ra một đứa nhỏ như Tiễn Ý Ý?
Cha mẹ cô, chị gái, còn có tiểu thúc, thái độ của những người đó đều không giống nhau.
Khó có thể tưởng tượng.
Từ phòng làm việc của hiệu trưởng đi ra, thầy Trương vừa hãnh diện vừa vui mừng.
"Em quả là mạnh bạo nha, làm rất tốt, đừng để cho bọn họ khi dễ mình. Lần này để người ta khi dễ mình, lần sau chắc chắn sẽ còn tiếp diễn."
"Thầy yên tâm, ai bị khi dễ chứ em nhất định sẽ không bị khi dễ đâu."
Khóe miệng Tiễn Ý Ý thoáng nhướn lên.
Trở lại lớp học, cô nhanh chóng gửi một tin nhắn WeChat cho tiểu thúc.
[Cảm ơn tiểu thúc! Hôm nay phiền chú rồi!]
Rất nhanh được Tiễn Thiếu Trầm hồi âm lại.
Tiểu thúc: Việc nhỏ thôi, có chuyện gì nhớ nói rõ cho chú biết, chú thay con làm chủ.
Tiễn Ý Ý rất vui vẻ.
Dù sao ông nội cũng là đại trưởng bối, chuyện nhỏ như vậy mà làm phiền đến ông thì không tốt lắm.
Tiểu thúc thì không giống. Cô có qua hệ rất tốt với chú ấy, chú ấy giống như người giám hộ chân chính của cô vậy. Vừa quan tâm lại dành cho cô một không gian riêng tư. Vừa là trưởng bối, cũng vừa là bằng hữu tốt của cô.
[Vâng ạ!]
Một lúc sau, Tiễn Thiếu Trầm gửi tới một tin.
Tiểu thúc: Lần sau để chú gặp bạn trai của con.
Nụ cười tươi trên mặt Tiễn Ý Ý bỗng chốc cứng đờ.
Gì cơ?
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu thúc: Muốn nhìn xem con heo nào ăn mất cải trắng nhà mình.