Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 61



Edit: Thương Thù

Beta: Tịnh Nghiên

- -----------------------------------------------

Lương Quyết Thành ôm rất lạnh, theo thời gian dần dần nóng lên.

Tiễn Ý Ý cũng không cử động, tùy ý để cho anh ôm.

Trạng thái của Lương Quyết Thành hôm nay rất không đúng; Tiễn Ý Ý vô cùng lo lắng.

Thời gian của cái ôm này cũng không dài.

Lúc phát hiện thấy thời tiết rét lạnh ở bên ngoài, Lương Quyết Thành thanh tỉnh lại sờ sờ tay Tiễn Ý Ý.

Tay cô có chút lạnh.

Anh khẽ nhíu mày, nghiêm lúc làm ấm tay cho cô.

"Đêm khuya đừng chạy lung tung, không an toàn."

Tiễn Ý Ý không thể chống cự Lương Quyết Thành như vậy, thấp giọng nói: "Tớ lo cho cậu mà."

Tay Lương Quyết Thành dừng lại. Anh nghiêng đầu nhẹ nhàng thở hắt ra.

Cô vẫn luôn như vậy, không tự chủ được sự đáng yêu của mình, khiến cho người khác không thể kiềm chế được.

Lương Quyết Thành khóa cửa, cùng Tiễn Ý Ý trở lại xe.

Lúc Lưu thúc nhìn thấy Lương Quyết Thành cũng không nói thêm gì, chỉ là đáy mắt hiện lên ý cười.

Tiểu tình nhân đùa giỡn tiểu tính tình đều đáng yêu như thế. Một người chạy một người đuổi, thanh xuân tràn đầy sức sống a.

Người trẻ tuổi nha, hơi nhỏ một chút không được tự nhiên cũng thật đáng yêu.

Trở lại nơi ở đã hơn nửa đêm, Tiễn Ý Ý mệt đến mức không mở nổi mắt, nói không được vài câu đã lăn ra giường ngủ.

Lương Quyết Thành lại không như vậy.

Anh tắm rửa xong, thay một bộ đồ mặc ở nhà, đi đến thư phòng.

Trong thư phòng, Tiễn Ý Ý đã chuẩn bị cho anh một dàn máy tính rất đầy đủ, đủ các loại mà thường ngày anh hay sử dụng.

Tiễn Ý Ý hẳn là không biết rõ anh làm cái gì, nhưng những thứ có ở trên phương diện này cô đều suy tính rất đầy đủ khiến cho Lương Quyết Thành đôi khi cũng phải ngơ ngác.

Có đôi khi anh cảm thấy, có phải từ lâu cô đã biết đến anh, sớm chú ý tới anh, đối với anh tất cả đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nhưng không sao cả, tương lai còn rất dài, anh còn có nhiều thời gian để hiểu cô hơn.

Hiện tại, anh cần phải thực hiện bước đầu tiên.

Lương Quyết Thành mở máy tính, cắm USB vào.

Bên bàn học đặt mấy cốc cafe.

Ngày hôm sau, Tiễn Ý Ý bị mùi thức ăn làm cho tỉnh lại.

Dì giúp việc đang dọn dẹp phòng ốc.

"Dì." Tiễn Ý Ý lười biếng duỗi eo, "Dì, Lương ca dậy rồi sao?"

Nghe thấy thế, dì giúp việc thần thần bí bí lôi Tiễn Ý Ý tới một góc.

"Ý Ý, con cùng Tiểu Lương cãi nhau à?"

"Dạ? Không có mà."

Dì giúp việc cẩn thận nói: "Lúc sáng dì tới thư phòng dọn dẹp thấy nó ngồi đó cả đêm không ngủ, trên bàn còn có bốn cốc cafe, mí mắt đều muốn dán lại một chỗ luôn rồi. Nó thực sự không có đi ngủ đâu, chờ dì quét dọn xong lại ngồi xuống."

"Cậu ấy cả đêm không ngủ ạ?"

Tiễn Ý Ý có chút mộng. Ngày hôm qua trở về đều đã muộn như thế, anh không ngủ mà ngồi đó suy nghĩ cái gì sao?

"Ý Ý, nó tối qua không về phòng ngủ, con không biết sao?" Dì giúp việc càng mộng hơn, thậm chí đáy mắt còn có chút không đồng tình.

Tiễn Ý Ý: "..."

Trong mắt dì, cô cùng Lương Quyết Thành khẳng định là nên ở cùng một phòng mới đúng.

Dì có còn nhớ hay không, cô với anh vẫn còn là trẻ vị thành niên a.

Dì giúp việc nhét cốc nước cho Tiễn Ý Ý, chỉ chỉ hướng thư phòng.

Khóe miệng cô giật giật.

Thật sao, dì giúp việc chắc chắn có thể đảm đương tốt vị trí Hồng Nương a.

Tiễn Ý Ý gõ cửa thư phòng.

Lương Quyết Thành vẫn còn đang gõ bàn phím.

Trên màn hình máy tính hiện lên một chuỗi số hiệu mà Tiễn Ý Ý không thấy rõ, mà có thấy rõ thì cô cũng không hiểu.

Cái lĩnh vực này đối với cô mà nói là quá xa lạ.

"Lương ca, nghỉ một lát đi."

Tiễn Ý Ý đem cốc nước đặt ở trong tầm tay của Lương Quyết Thành.

"Tối qua cậu không ngủ?"

Tay Lương Quyết Thành dừng lại.

"Có ngủ."

Thời điểm chịu không được sẽ nhắm mắt nửa tiếng, coi như là có nghỉ ngơi.

Cái tuổi này thân thể cạn kiệt một chút cũng không có gì quá nguy hiểm.

Tiễn Ý Ý nhỏ giọng nói: "Nếu không muốn đi gặp thì có thể không đi, không cần làm khó chính mình."

Cô trước nghĩ sau suy nửa ngày, cảm thấy chuyển biến của Lương Quyết Thành hẳn là xuất hiện sau khi cô nói là muốn anh đi gặp ông nội.

Có thể là gây nên áp lực quá lớn đối với anh?

Tiễn Ý Ý cảm thấy có lỗi.

Ở tuổi này của anh không nên gánh vác những việc này, hơn nữa lại bị cô kéo vào cái cục diện rối bời như vậy. Bị bắt tiếp nhận những thứ mà trước kia chưa từng làm quen qua.

"Không phải."

Lương Quyết Thành phủ nhận.

"Đừng nghĩ nhiều, là do tôi."

"Có một số việc nghĩ thông rồi, về sau sẽ không như thế nữa."

"Đừng lo lắng."

Lương Quyết Thành nhìn Tiễn Ý Ý, khóe miệng tựa hồ hơi mỉm cười: "Có điều cảm giác có người lo lắng cho mình, không tệ lắm."

Khuôn mặt của Tiễn Ý Ý đột nhiên ửng hồng lên.

Cô rất muốn mời đại sư đến xem Lương Quyết Thành có phải là bị quỷ nhập vào rồi không, hay là... anh bị người khác xuyên vào?

Lão đại lãnh khốc, bạc tình đến như thế, sao có thể nói mấy câu ngọt ngào như vậy! Làm sao có thể!

Mấy lời chửi rủa trong trường học đối với Tiễn Ý Ý dường như đều đã biến mất.

Trong hai ngày này, năm vị đương sự kia đều đã viết xong bản xin lỗi, dán công khai lên bảng tin của trường, đem sự kiện kia tất cả đều lôi ra ngoài ánh sáng.

Trường học quả thực vô cùng đau đầu, dứt khoát mặc kệ bọn họ.

Chuyện của chị em Tiễn gia, bất kể là ai cũng không nghĩ sẽ dính vào nữa.

Những người trước đây có địch ý đối với Tiễn Ý Ý, bây giờ lại không được tự nhiên đi xin lỗi.

Xin lỗi còn tốt, còn có mấy con vịt đến chết vẫn mạnh miệng, chẳng cần biết chân tướng sự việc như thế nào cũng không muốn chấp nhận. Bọn họ giống như là đối với logic của người trái đất không lí giải được, cảm thấy chính mình là đúng, sự việc mình nghĩ đều là chân tướng chính xác nhất.

Đối với những người này, Tiễn Ý Ý chỉ có thể ha ha cười. Bọn họ vui vẻ là được rồi.

Dù sao về sau nhiều nhất chính là một đám anh hùng bàn phím xịt, không cần thiết phải để ý tới cái loại Lex Luthor này.

Lương Quyết Thành ba ngày không ngủ, liên tục thức đêm.

Kỹ thuật của anh còn chưa đủ thành thục. Lương Quyết Thành chính mình còn biết có một số chỗ chưa được, thế nhưng là anh không còn kịp nữa rồi, không có nhiều thời gian để cho anh tiến hành sửa chữa thêm nữa.

Bán thành phẩm lần trước của anh được công tử Chu gia coi trọng, nói là coi trọng thế nhưng cũng phải xếp hàng. Gần một tháng rồi đều chưa có hồi âm trở lại, Lương Quyết Thành suy đoán đối phương có lẽ là nhìn mặt mũi của Tiễn Ý Ý, cũng không hẳn là coi trọng anh.

Anh lần này liền cải tiến thành phẩm đem bán này thêm một bước.

Thời gian ba ngày là không đủ, anh không đến lớp cũng không có làm cái gì, mỗi ngày đều ngồi ở trước cái máy tính, dùng số thời gian ít ỏi đó để hoàn thiện thành phẩm của mình.

Thứ sáu, Lương Quyết Thành cuối cùng cũng từ trong thư phòng bước ra.

"Cậu với Tiễn lão tiên sinh định ngày nào?"

Tiễn Ý Ý nằm ở bàn trà làm bài thi.

Lương Quyết Thành ở trong thư phòng quá tập trung, Tiễn Ý Ý không dám quấy rầy anh cho nên đem bài tập của mình ra. Lương Quyết Thành không có thời gian, cô chỉ có thể tự mình làm.

"Ông nội nói, cuối tuần đều có thể."

"Ừm." Thanh âm Lương Quyết Thành có chút khàn khàn, khả năng là anh bị cảm lạnh rồi, "Chọn thời gian đi, cuối tuần chúng ta tới."

Tiễn Ý Ý cẩn thận nói: "Không miễn cưỡng đâu."

Được Tiễn Ý Ý xem như vật dễ vỡ mà trân trọng cảm giác rất tốt. Mệt mỏi vài ngày nay của anh cũng tiêu tan đi, thậm chí là có chút vui vẻ.

"Không miễn cưỡng."

Vì cô, cái gì cũng không miễn cưỡng.

Anh có thể.

Cho anh càng nhiều thời gian, anh càng có thể làm tốt hơn.

Anh nhất định phải cố gắng xứng đôi với tiểu công chúa của anh mới được.

*

Tiễn Ý Ý hẹn ông nội chiều thứ bảy sẽ tới thăm ông.

Trước lúc đó, Lương Quyết Thành đi bệnh viện một chuyến.

Mẹ Lương đã dần hồi phục, nghĩ tới nhắc nhở của con trai liền mấy ngày nay đều nghiêm túc vẽ tranh. Lúc Lương Quyết Thành tới, bà còn hưng phấn giống như một đứa trẻ.

"Thành Thành, mau tới xem, mẹ vẽ bức tranh này có đẹp không?"

Bức vẽ của mẹ Lương đã sắp hoàn thành, chỉ cần chỉnh lại một chút là được.

Đó là một bức tranh được vẽ bằng màu nước.

Trong bức vẽ là ruộng lúa cùng một cô gái nhỏ.

Ruộng lúa kim sắc lúc chiều tà, mang theo một vầng thái dương chiếu xuống bóng lưng thiếu nữ cầm con diều trong tay, đang chạy nhanh trên ruộng lúa, cười vui vẻ.

Cô gái là lấy hình tượng của Tiễn Ý Ý, chải kiểu tóc hoàn tử, mặc một chiếc váy liền áo màu hồng nhạt, tươi cười như ánh nắng giữa trưa, sáng lạn đến chói mắt.

Bức vẽ mang tặng ông nội Tiễn, hơi chút mang theo điểm khiến cho người ta hoài niệm trong lòng là tốt nhất.

Vẽ cháu gái nhỏ của mình, dù không khiến cho người ta quá thích nhưng ít nhất cũng sẽ không khiến cho người khác phản cảm.

Lương Quyết Thành ôn thanh nói: "Rất đẹp, cảm ơn mẹ."

"Đứa con trai này, con nhất định phải cố gắng nha. Ý Ý là đứa trẻ tốt; hai đứa muốn ổn thỏa gặp gia trưởng, muốn để cho người ta thích con, tốt nhất là có thể sớm đính hôn, chờ sau khi hai đứa học xong đại học liền có thể kết hôn rồi. Ninh Ninh còn có thể làm phù dâu, nếu hai đứa có con rồi, mẹ sẽ giúp con chăm sóc nó a."

Trên mặt mẹ Lương tràn đầy vui vẻ, vẻ mặt như sắp sửa có con dâu cùng cháu nội tới nơi rồi.

Khóe miệng Lương Quyết Thành cong cong: "Vâng."

"Mẹ."

"Ừ?" Mẹ Lương ngẩng đầu.

Lương Quyết Thành thấp giọng hỏi: "Mẹ còn nhớ tới bà ngoại sao?"

Đáy mắt mẹ Lương hiện lên vẻ ưu thương.

"Nhớ thì có thể làm gì. Một đứa con gái bất hiếu như mẹ, bà ấy đã sớm muốn vứt bỏ rồi."

"Thành Thành, bà ngoại không cần mẹ nữa, mẹ là một đứa bé không có mẹ rồi." Đáy mắt mẹ Lương đều hiện lên sự tủi thân.

"Không đâu." Lương Quyết Thành an ủi, "Bà ngoại chỉ là nhất thời hiểu lầm mà thôi, sau này bà sẽ nghĩ thông."

Anh cũng không biết là có như vậy hay không.

Nhưng khúc mắc của mẹ đều là ở chỗ này.

Chỉ là đối với quá khứ của bà, đối với gia đình, bà luôn luôn chưa từng đề cập tới. Lương Quyết Thành cũng không biết nhà bà ngoại mình ở chỗ nào.

Có lẽ còn phải nghĩ biện pháp tìm.

Bác sĩ nói, nếu như có thể gỡ bỏ khúc mắc này, ít nhất mẹ Lương có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Có lẽ theo thời gian trôi qua, hành vi ác ôn ác liệt kia đối với mẹ Lương ảnh hưởng cũng sẽ càng ngày càng nhỏ.

Về sau mẹ Lương có thể đi dưới ánh mặt trời một cách bình thường được, có thể là một thiếu nữ được yêu thương, cũng có thể là một người mẹ hạnh phúc nhất.

"Thành Thành." Mẹ Lương cẩn thận đưa một cái túi cho Lương Quyết Thành, "Đi gặp lão nhân gia, một bức tranh là không đủ. Mẹ có đan cho ông nội Tiễn một cái khăn quàng cổ, con mang theo đi."

"Vâng."

Lương Quyết Thành cầm theo mọi thứ mẹ Lương chuẩn bị.

"Thành Thành, cố gắng lên!" Mẹ Lương nắm chặt quả đấm nhỏ, hướng Lương Quyết Thành lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Lương Quyết Thành cũng học theo mẹ, nắm chặt quả đấm to: "Được, phải cố gắng."

Vô luận như thế nào, anh đều phải cố gắng.

Bất luận là gặp phải cái gì, anh đều phải đương đầu thật tốt.

Thứ bảy.

Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành cả một buổi sáng đều vô cùng khẩn trương, qua buổi trưa, ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.

Hai người hôm nay mặc quần áo tình nhân.

Đây là chủ ý của Tiễn Ý Ý.

Ông nội muốn gặp họ, vậy khẳng định là phải show ân ái, phải cho ông nội biết quan hệ của hai người rất tốt, cực kì tốt, đặc biệt tốt mới được.

Ông nội sẽ cảm thấy không thích hợp, sẽ ngượng ngùng nói ít đi hơn.

Tiễn Ý Ý ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy mình thật thông minh.

Lương Quyết Thành lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay, đem USB cất kĩ.

Lễ vật anh cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, theo Tiễn Ý Ý đi ra chiến trường... à không, đi đến chỗ ở của ông nội.

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Lương Lương: Khẩn trương.

Ý Ý: Bình tĩnh.