Lương Quyết Thành rơi vào trong trạng thái thích, mơ hồ đã vượt quá giới hạn giữa hai người rồi.
Nhưng mà nói như vậy, không đúng.
Hai người bọn họ chỉ là quan hệ lợi dụng, hơn nữa còn là loại bao dưỡng kia, làm sao có thể có tình cảm được.
Cho tới nay, Tiễn Ý Ý đều không hề nghĩ đến, người mà cô cho rằng sẽ không phạm vào loại sai lầm này như Lương Quyết Thành, cư nhiên sẽ phạm phải nó.
Anh lại thích cô.
"Thực xin lỗi."
Tiễn Ý Ý có chút mỏi mệt.
Lời đã nói ra khỏi miệng cũng giống như mũi tên được bắn ra khỏi cung vậy, chỉ có thể đi tiếp mà không thể quay ngược lại.
Tiễn Ý Ý cũng rất bất đắc dĩ.
Cô từ đầu tới đuôi đều không ám chỉ bất cứ tình cảm ái muội nào với anh, toàn bộ đều nói rõ ràng bằng lời.
Vì ứng phó Tiễn gia, vì để cho cô có được độc lập trước mười tám tuổi, vì không để hôn nhân của mình bị cha mẹ Tiễn khống chế.
Lương Quyết Thành đều biết.
Anh biết rất rõ quan hệ giữa hai người không giống các cặp tình nhân thông thường. Họ căn bản không hề có tình yêu, mà chỉ là cùng nhau làm một loại hợp đồng mà thôi.
Thời gian dài như vậy, Tiễn Ý Ý vẫn cảm thấy Lương Quyết Thành là đối tác hợp tác tốt nhất của mình.
Nhưng mà không nghĩ tới.
Anh lại phá hủy mối quan hệ này.
Anh đang nghĩ cái gì.
"Chúng ta không phải là đang... hẹn hò sao?"
Thanh âm của Lương Quyết Thành so với Tiễn Ý Ý còn nhẹ hơn. Nhẹ giống như một mảng mây mù, chỉ cần một trận gió thổi tới liền yếu ớt tiêu tan đi.
Trong thanh âm đều là mê mang.
Bọn họ chẳng lẽ không phải đang hẹn hò hay sao?
Vì sao Tiễn Ý Ý lại nói cô không thích anh?
Là anh nghe lầm rồi?
Giống như... không phải. Lương Quyết Thành tàn nhẫn trả lời chính mình.
Ban nãy là anh không nghe lầm, chính miệng Tiễn Ý Ý đã nói như vậy.
Tiễn Ý Ý kinh ngạc. Hẹn hò... thế nhưng bọn họ hẹn hò là được thành lập dựa trên hợp đồng không phải sao?
Cô ảo não nói ra: "Tớ nghĩ cậu cũng biết, hai chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác. Thế nhưng cậu mới hôn tớ... Hôn môi không nằm trong phạm vi của hợp đồng, càng không phải là việc cậu nên làm với tớ."
Lương Quyết Thành giơ tay che mắt.
Hôn môi.
Vào thời điểm cao hứng nhất thời, ôm lấy cô gái mà anh thích hôn môi, là anh hôm nay... không, là hôm qua anh nhất thời cao hứng.
Hiện tại Tiễn Ý Ý nói cho anh biết, đây là không nên.
Làm sao có thể.
Lúc hai người hẹn hò, chẳng lẽ không nên có một cái hôn môi sao?
Chẳng lẽ là như Tiễn Ý Ý nói... bọn họ căn bản không hề hẹn hò?
Đây đều là cái gì?
Vậy trong hai tháng nay, anh đã cùng ai yêu đương?
Hai mắt Lương Quyết Thành nhắm lại.
Anh không thể để cho Tiễn Ý Ý nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt của mình.
Tránh dọa cho cô sợ.
"Tớ bởi vì chuyện này mới biết được, cậu có phải hay không... đã vượt qua biên giới rồi."
Tiễn Ý Ý đối với Lương Quyết Thành vẫn là nói không nên những lời làm người khác tổn thương. Ở chính vào thời điểm mình nhất thời hồ đồ mà phát hiện đối tác tốt nhất của mình đối với mình có tâm tư khác. Tiễn Ý Ý suy nghĩ rất nhiều lời muốn nói, càng nghĩ, vẫn là không thể đối mặt với Lương Quyết Thành. Chỉ nhiều nhất nói ra một câu "vượt quá giới hạn", đây là câu nói nhẫn tâm nhất mà cô có thể nói ra được.
Lương Quyết Thành nghe không rõ.
Anh ngồi ở đối diện, trên bàn là bình hoa thủy tinh, trên mặt bàn cũng không thiếu những bông hoa khác.
Anh cảm thấy cứ thế cắm vào thì không tốt, chính mình lên Baidu tìm cách cắt tỉa hoa, lục lọi một hồi, muốn để bó hoa Tiễn Ý Ý tặng cho anh là bó hoa hồng đẹp nhất ở trong nhà.
Ban nãy anh vẫn rất cao hứng.
Thời điểm đang làm chuyện này, vẫn còn đang nghĩ, Tiễn Ý Ý thích hoa gì? Phải chăng lần tới anh nên tặng cho cô một bó hoa?
Hoa hồng có được không?
Cần bao nhiêu bông, bọc thành bộ dáng gì mới đẹp?
Anh suy nghĩ rất nhiều, từ một bó hoa hồng nghĩ tới về sau có nên chuẩn bị cho cô cả một trang viên hoa hồng hay không.
Nhưng vào giờ khắc này, những bông hoa hồng phân tán trên bàn trà rất nhiều, giống như là vân hà chạng vạng nơi chân trời, cao lãnh không thể leo tới.
Giả dối.
Anh tự cho tất cả, đều là giả dối.
Vượt quá giới hạn.
Anh ở trong một mối quan hệ, vượt quá giới hạn.
Không, đến cùng có mối quan hệ này hay không, Lương Quyết Thành cũng không biết.
Anh trầm mặc hồi lâu.
Không nói một lời, Tiễn Ý Ý cũng không thể nói thêm câu nào nữa.
Hôm nay là cô phát hiện ra, hơn nữa đã qua ngày sinh nhật của anh, cho nên mới có thể mở miệng nói ra.
"Tớ không biết cậu có ý gì, thế nhưng tớ muốn nói, từ đầu tới giờ, thái độ của tớ đều rất rõ ràng, tớ và cậu chỉ là quan hệ dựa trên tiền tài mà thôi." Tiễn Ý Ý lặp lại, "Là quan hệ tiền bạc, tớ đã từng nói rồi."
Quan hệ tiền bạc.
Phải, cô chính xác đã từng nói qua.
Từ lúc nào?
Anh cũng không nhớ rõ nữa.
Hiện tại Lương Quyết Thành có hơi trì độn.
Tin tức từ bên ngoài tới đều như cách một tầng mây mù, cái gì cũng không nghe, không thấy, khả năng tự hỏi cũng đình chỉ.
Giống như là trong nháy mắt vừa rồi, dây cót sự sống trên người anh, bị Tiễn Ý Ý tự tay bẻ gãy.
Anh là một con rối không có linh hồn.
Tất cả phấn khích, vui sướng đều nằm trong lòng bàn tay của cô.
Cô cho, anh mới có thể sống. Cô không cho, anh giống như một bóng ma giấu kín trong màn đêm, trống rỗng không tìm thấy chính mình.
Tiễn Ý Ý không dám nói quá nhiều.
"Không biết vì sao cậu cảm thấy là chúng ta đang hẹn hò... Ngay từ đầu tớ đều nói, đó chỉ là giả, cậu có phải hay không... quá nhập tâm?" Lúc Tiễn Ý Ý nói còn có chút mờ mịt. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mới khiến Lương Quyết Thành đối với đoạn tình cảm giả dối này coi như là thật?
Anh rất nghiêm túc, thậm chỉ còn khiến cho Tiễn Ý Ý cảm thấy, cô có phải hay không đã bị mất đi một đoạn ký ức. Cô cùng anh vốn là một đôi tình nhân.
Nhưng mà không phải, tất cả ký ức đều nói cho Tiễn Ý Ý biết, hai người bọn họ từ ban đầu ước định ra cho tới bây giờ, quá trình ở giữa đều không có một chút chênh lệch nào cả.
Rõ ràng không nên.
Nhưng tại sao lại đi lệch như vậy.
"Tớ hỏi cậu, cậu nói cậu thích tớ, tớ biết thái độ của cậu, nhưng hợp đồng của chúng ta hẳn là nên dừng lại..." Tiễn Ý Ý nhìn Lương Quyết Thành. Anh cúi đầu, tóc mái dài rũ xuống che đi khuôn mặt kia, Tiễn Ý Ý không thấy rõ vẻ mặt của anh, cũng không biết là anh đang nghĩ cái gì. Nhưng cô có thể xác định, tâm tình của Lương Quyết Thành bây giờ rất tệ, tệ đến nỗi anh đã không khống chế được thân thể của mình, tay nắm chặt nổi gân xanh, giống như ngay sau đó muốn đấm một phát lên cái bàn trà vậy. Tiễn Ý Ý bất chấp, tiếp túc nói, "Tớ cần một đối tượng hợp tác dứt khoát, không phải một người sẽ thích tớ. Như vậy đối với cậu không công bằng, đối với tớ cũng sẽ là chuyện ảnh hưởng tới phán đoán của mình."
Tiễn Ý Ý không dám cùng anh tiếp tục hợp tác nữa.
Có lẽ ngay từ đầu, Lương Quyết Thành liền đã cảm thấy là bọn họ đang hẹn hò.
Đây coi như là gì.
Một mình anh dựa vào cái gì có thể vượt qua mối quan hệ giả dối này?
Tiễn Ý Ý không dám nghĩ.
Kỳ thật chỉ cần nghĩ như vậy, nghĩ tới anh luôn cảm thấy mình cùng cô đang yêu đương, trôi qua hai tháng đều chìm trong suy nghĩ đó, trong lòng Tiễn Ý Ý thoáng đau đớn.
Cô không biết đây là vì cái gì.
Có thể là không đáng đối với anh đi.
Tại sao lại là cô?
Ngay từ đầu, cô đều không nghĩ gì cả.
Lương Quyết Thành như trước vẫn không lên tiếng.
Anh không dám nói.
Anh cắn chặt răng, rất sợ chính mình lộ ra một số bản chất khiến Tiễn Ý Ý không thể thừa nhận.
Tiễn Ý Ý trầm mặc một lát. Cô nghĩ ngợi, cảm thấy vẫn nên nói một lúc thì dễ dàng hơn, còn hơn sau đó phải để Lương Quyết Thành khó chịu dài dài.
"Tớ không biết đã làm sai ở chỗ nào..." Tiễn Ý Ý thả mềm thanh âm, "Thế nhưng ngay từ đầu, tớ đều không nghĩ tới chuyện sẽ hẹn hò với cậu. Tâm tư của tớ không đặt ở chuyện này, chuyện tớ phải làm rất nhiều, tớ không thể lãng phí thời gian với nó."
"Nói đủ chưa?"
Lương Quyết Thành cúi đầu.
Anh không động.
Thanh âm nhẹ bẫng.
Tiễn Ý Ý lập tức ngậm miệng.
Anh khẳng định là bị tổn thương.
Cô hơi mím môi.
"Xin lỗi cậu."
Tiễn Ý Ý không biết vì cái gì mà cô phải nói xin lỗi.
Người mất nụ hôn đầu là cô, nhưng hiện tại người bị tổn thương, khiến cho người khác nhìn mà không đành lòng lại là Lương Quyết Thành.
Tiễn Ý Ý lại một lần nữa xin lỗi.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây.
Sai lầm vẫn mãi là sai lầm, nên sắp đặt lại, sớm hay muộn cũng phải sắp đặt lại.
Mặc kệ có bao nhiêu đau đớn.
Cạo xương chữa thương.
Câu vừa nãy giống như không phải do Lương Quyết Thành nói ra. Sau câu đó, anh trầm mặc đứng dậy, đem hoa hồng trên bàn trà cầm lên, tiếp tục cắt tỉa.
Tiễn Ý Ý có chút kinh hồn táng đảm.
Anh rốt cuộc là đang nghĩ như thế nào.
Anh nghe hiểu ý của cô không?
Tiễn Ý Ý nhớ lại một chút, cô cảm thấy cô nói rất loạn.
Nhưng là cũng coi như chỉnh tề.
Ngay cả cô trong óc đều rối tung rối mù, có thể tận lực đem thái độ của mình nói ra, đây đã là dùng toàn bộ lực lượng của mình rồi.
Hiện tại Lương Quyết Thành làm gì, cô cũng không dám hỏi.
Tiễn Ý Ý trầm mặc ngồi trong chốc lát, Lương Quyết Thành chậm rãi cắt tỉa hoa, kéo "răng rắc, răng rắc", cành hoa dài cắt vụn một bàn.
Anh quay lưng lại với Tiễn Ý Ý, cô nhìn không thấy được vẻ mặt của anh, chỉ có thể thông qua bàn tay nắm cây kéo thật chặt để nhìn ra, anh không phải là không để tâm tới.
Tiễn Ý Ý không dám động, ngồi đàng hoàng ở đó đợi, đợi một lúc, không chịu được liền ngủ mất.
Sofa hơi nhún một cái.
Hoa trong tay Lương Quyết Thành cắt được không tệ lắm.
Anh làm rất cẩn thận, rất chậm.
Đây là món quà lần đầu yêu đương của anh có được, vẫn là bó hoa đầu tiên, anh muốn hảo hảo quý trọng.
Những lời Tiễn Ý Ý nói, anh về sau suy xét một hồi.
Thật sự cũng được, giả cũng được.
Mộng nát thì sao chứ.
Chỉ cần anh tiếp tục ngủ thì đều có thể tìm trở về.
Phải, anh có thể tìm trở về.
Lương Quyết Thành quay đầu, cô gái nhỏ ngồi ở đó đã say ngủ.
Anh nắm bó hoa, trầm mặc nhìn Tiễn Ý Ý rất lâu.
Tiểu cô nương nhà anh, lời nói ra rõ ràng nhẫn tâm như vậy, thế nhưng cô không nhẫn tâm như những gì cô nói.
Nhìn một cái, người mà giây trước còn là bộ dáng phiết sạch sẽ nghiêm túc, giây sau đã có thể ở bên người anh ngủ.
Lương Quyết Thành cúi người, vươn tay đặt ở trên trán Tiễn Ý Ý, nhẹ nhàng búng một cái.
Rất tức giận.
Tức giận thì tức giận, nhưng việc nhẫn tâm nhất anh có thể làm với cô lại chính là lặng lẽ búng một cái lên trán cô.
Anh không nỡ đánh thức cô gái nhỏ của anh dậy.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Lương Lương của chúng ta siêu cấp ôn nhu