Nuông Chiều - Dưỡng Xuân

Chương 24



Hạ Tu Âm và Hạ Du là dạng học sinh sẽ không mang bài tập về nhà.

Cho nên sau khi tan học thì các nàng làm việc, nghỉ ngơi giống như trước đây.

Theo thường lệ mà nói, sau khi dùng cơm tối xong các nàng sẽ làm thủ công một giờ.

Hạ Tu Âm mua một loạt các trò xếp hình loại khoa học kỹ thuật, kiến trúc xây dựng, từ một, từ hai trăm khối gỗ xây dựng đến hơn một ngàn khối.

Hạ Du luôn ao ước hai kiệt tác năm chữ số trong phòng của Hạ Tu Âm, nhưng tỷ tỷ nói nàng phải vượt qua thử thách này trước mới có thể.

Hạ Tu Âm nói với Hạ Du là cô sẽ cho người dọn dẹp phòng khách bên cạnh sân thượng trên tầng bốn, để nhường chỗ cho không gian xếp hình đường phố.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo |||||

Bởi vậy Hạ Du càng thêm nỗ lực.

"Tỷ tỷ, tại sao Ninja rùa được tính là mô hình nhỏ, người máy bình thường lại không tính?" Thỉnh thoảng Hạ Du sẽ đưa ra thắc mắc.

"Đây là tiếng lóng nha." Hạ Tu Âm đơn giản giải thích.

Nhưng có một số chuyện Hạ Tu Âm không giải thích được, Hạ Du hiểu chuyện cũng không truy vấn.

Có một số điều khó giải thích. Hạ Du nghĩ, giống như chuyện nàng thích tỷ tỷ vậy.

Hạ Mãn gọi điện thoại hai lần một tuần, tần suất vừa vặn đến ranh giới nhẫn nại cuối cùng của Hạ Tu Âm.

Hắn và vợ hắn miệng lưỡi ngu ngốc, mấy đề tài cuộc gọi về sau đều biến thành hội thoại lần trước.

Đôi khi Hạ Mãn thấy cũng thật kì cục, nhưng lần nào Hạ Du cũng ngoan ngoãn trả lời, tựa hồ cũng không trách móc nặng nề.

Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy, sao lại có một đứa trẻ ngoan ngoãn ân cần như vậy.

"Con sẽ không kén ăn...... Cà rốt còn có rau xanh, con đều thích."

"Tỷ tỷ chuẩn bị cho con bình giữ nhiệt, còn bỏ thêm vài lát chanh, mỗi ngày con đều sẽ ở trong trường học uống thật nhiều."

Bên kia liên tục khích lệ Hạ Du vài câu, nữ hài ngượng ngùng chớp chớp mắt.

"Dạ! Các bạn nhỏ đều rất đáng yêu! Thầy cô cũng rất tốt!"

......

"Dạ, chú dì, tạm biệt ~"

Hạ Du cúp điện thoại, nho nhỏ thở ra một hơi.

Hạ Tu Âm từ laptop giương mắt nhìn lên, vừa vặn chạm phải tầm mắt Hạ Du, người kia lập tức đỏ từ cổ đến tai, tiểu ốc sên chầm chậm nhích từng tí lên đệm, ngồi ở trước người Hạ Tu Âm.

"Nếu không biết nên nói gì thì để tôi nói với bọn họ gọi điện thoại ít lại?"

Hạ Tu Âm cũng không chán ghét vợ chồng Hạ Mãn, bọn họ thật thà thức thời, lại thật tình đối đãi tốt với Hạ Du......

Với lại nhờ vậy mà Hạ Du ít buồn bã hơn, cô đối với bọn họ ngược lại càng thêm hảo cảm.

Hạ Du đỏ mặt lắc đầu.

"Chú dì sẽ rất buồn...... Hơn nữa, em phải thường xuyên nói với bọn họ...."

"Em ở cùng với tỷ tỷ, chung sống rất hạnh phúc."

Vế sau, thanh âm nhẹ đến dường như không nghe thấy.

Tay Hạ Tu Âm đang gõ bàn phím chợt dừng lại, cô sờ sờ đầu ngón tay một chút.

Thật lâu sau chờ ý thức quay lại, cô vẫn còn cười.

Chương trình học của lớp ba tiểu học cẩn thận mà chậm chạp.

Tiến độ học tập của Hạ Du vượt xa tiến độ giảng dạy của giáo viên, điều này làm cho nàng không khống chế được mà thất thần trong lớp, suy nghĩ đến tỷ tỷ...... cùng với một số chuyện liên quan đến cô.

Có lúc, giáo viên có ý gõ lên bảng đen, nàng sẽ hổ thẹn đem lực chú ý trở lại lớp học, nhưng càng nhiều lúc, nàng sẽ đắm chìm ở một thế giới khác trong đầu.

Cô giáo Trương liên tiếp nhận được nhiều ý kiến của giáo viên, rơi vào đường cùng, cô đành phải nhấn một loạt các con số trong sổ liên lạc.

"A, xin chào, cho hỏi đây có phải là phụ huynh của Hạ Du không?"

Mới đầu học kì, không khí học tập của lớp mười phổ thông không khẩn trương lắm.

Khương Hà dạy toán học, trong lớp học sinh còn nể tình, nghe giảng nghiêm túc.

Hạ Tu Âm nhàn nhã liếc đến góc bàn có một xấp tài liệu photo, ở trong lòng suy đoán quá trình.

Bỗng dưng, cặp sách truyền đến chấn động nhỏ, Khương Hà đặt tầm mắt đến trước người cô, Hạ Tu Âm giơ tay.

Chỉ là xin đi vệ sinh, Khương Hà gật đầu, Hạ Tu Âm từ cửa sau lớp học ra ngoài.

"Xin chào...... tôi là phụ huynh của Hạ Du." Hạ Tu Âm đi trên hành lang hạ giọng, rẽ vào nhà vệ sinh.

Cô giáo Trương thắc mắc vì sao giọng của mẹ Hạ Du lại trẻ như vậy, nhưng bởi vì Hạ Tu Âm hạ thấp giọng xuống, cô nhất thời cũng khó có thể phân biệt: "Tôi muốn nói với chị về chuyện của Hạ Du."

"Con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện làm cho người ta thích, nhưng em ấy rất dễ bị phân tâm, không nghe giáo viên giảng bài."

Hạ Tu Âm có thể đoán được vì sao Hạ Du không tập trung chú ý, nghĩ lại, là ở nhà cô đã dạy nàng quá nhanh.

Cô đứng ở trong buồng, ánh mắt dừng trên móc nối, tự hỏi một hồi, "....ngoan ngoãn hiểu chuyện làm cho người ta thích" và "dễ bị phân tâm" chuyển thành câu biến chuyển điều kiện.

"Tuổi này là thời kì hiếu động của các bạn nhỏ......"

Hạ Du vận động quá ít. Hạ Tu Âm nghĩ, bởi vì nàng thích đọc sách, cho nên đứa trẻ luôn cầm sách ngồi trong nhà.

Trước cô cũng có nhờ Lưu Chí liên hệ người xây một sân tennis ở hậu viện biệt thự, như vậy cô và đứa nhỏ mỗi ngày có thể tập luyện một chút.

Nghe nói, gần khu biệt thự mới mở một trại nuôi ngựa, kế bên còn có sân golf. Nếu Hạ Du đồng ý, cô liền cho đứa trẻ chọn nuôi một con ngựa con.

"Xin chào?" Cô Trương tự nói nửa ngày, không khỏi xác nhận đến đối phương còn ở đó không.

"Tôi biết rồi, thật xin lỗi......" Hạ Tu Âm thái độ thành khẩn.

Cô giáo Trương có chút không được tự nhiên mà ho nhẹ: "Cha mẹ đối với sự giáo dục của trẻ là quan trọng nhất, hy vọng chị có thể nói chuyện với em ấy nhiều hơn, giúp con bé có hứng thú với lớp học và cho em ấy thích nghi với sinh hoạt của trường hơn."

"Xin hỏi, à...... Hạ Du có nhiễu loạn kỷ luật lớp học không?"

"Cái gì?" Thình lình bị hỏi vấn đề khác, cô Trương nhất thời không phản ứng kịp.

"À, không có...... Hạ Du em ấy......"

"Cho nên, đó cũng chỉ là phát ngốc bình thường...... phải không?" Giọng của phụ huynh Hạ Du ôn hòa an tĩnh, lại làm cô Trương cảm giác được một tia áp bách vô thức.

"...... Vâng."

Hạ Tu Âm cong khóe môi: "Tôi muốn nhờ cô giáo giúp một chuyện, có thể chứ?"

Cô Trương hoàn toàn từ chủ động hóa thành bị động: "...... Chị cứ nói."

Ngày hôm sau.

Hạ Du phát hiện tất cả giáo viên...... Bao gồm khoa tự nhiên học, bọn họ giống như đã bàn bạc trước, không còn đối với chuyện nàng làm việc riêng bày ra vẻ mặt nghiêm khắc hoặc là lắc đầu thở dài.

Chỉ là trong giờ học, bọn họ đều sẽ làm bộ lơ đãng nói với nàng một câu:

"Bạn học Hạ Du, em hãy dùng một trăm từ tổng kết lại buổi học hôm nay......"

Mà giáo viên dạy toán, còn đem đề luyện tập đánh số thứ tự lại.

Bởi vì thừa dịp các bạn nhỏ trong lớp la lối khóc lóc, giáo viên mới lặng lẽ nói với Hạ Du, cho nên các bạn học khác cũng không biết chuyện này.

Hạ Du đem bảng đen viết qua một lần, kết hợp với nội dung của sách giáo khoa, kiến thức mà tỷ tỷ dạy và đưa ra hiểu biết của mình, cuối cùng trả lại một phần nhỏ gần ba trăm từ cho giáo viên.

Thấy lời giải chi tiết cho từng câu hỏi trên bảng, giáo viên dạy toán đẩy kính lên.

Giáo viên tiếng anh vuốt cằm đọc một đoạn hội thoại đơn giản gồm tất cả những từ mà Hạ Du đã học.

"Đứa nhỏ này không giống như không nghe giảng nha." Bọn họ một lần nữa nhìn cô Trương nói.

Cô Trương có chút cứng họng.

Hạ Tu Âm cư nhiên không thèm để ý Hạ Du đi học có nghiêm túc nghe giảng hay không, cho dù nàng ngủ từ đầu giờ đến cuối giờ cũng không quan trọng, tỷ tỷ sẽ giúp nàng bổ sung.

Nhưng cô muốn Hạ Du có thể cùng các giáo viên tương tác nhiều hơn.

Hạ Du nội liễm thẹn thùng, hiếm khi chủ động giao lưu với người khác, đặc biệt là giáo viên.

...... Nhưng mặc dù như vậy, các giáo viên cũng không thể có một ấn tượng tiêu cực dù là nhỏ nhất đối với Hạ Du.

Hạ Tu Âm muốn tất cả mọi người thích Hạ Du, muốn Hạ Du thích cô.

"A Du, hôm nay trong trường học có chuyện gì không?" Hạ Tu Âm hỏi khi đang sấy tóc cho nàng.

Hạ Du ngồi giống như thỏ con, áo ngủ lông còn còn gắn thêm cái đuôi nhỏ ngắn ngủn.

Nàng bị bao quanh bởi hô hấp mang hương cam quýt, nghĩ nghĩ, ngây ngô nói, "Hôm nay các thầy cô đều cùng em nói chuyện."

Nhận thấy được Hạ Du ẩn ẩn vui vẻ, đôi mắt Hạ Tu Âm cong lên.

"Sao? Bọn họ nói gì với A Du vậy?"

"Bọn họ......nói......" Hạ Du đột nhiên nhận ra được, các cô có thể là đang uyển chuyển nhắc nhở nàng phải học nghiêm túc, mặt không khỏi nóng lên, giọng nói cũng hàm hàm hồ hồ.

Nếu đem chuyện này nói cho tỷ tỷ, chắc chắn tỷ tỷ sẽ biết nàng đi học không nghiêm túc.

"Hửm?"

"Cô nói...... Muốn em tổng kết lại nội dung buổi học ngày hôm nay......" Hạ Du khẩn trương vặn ngón tay.

Điều nàng cảm thấy may mắn chính là, tỷ tỷ không có tra cứu hỏi nguyên do.

"A Du có cảm thấy khó xử không?" Thanh âm Hạ Tu Âm cách tiếng ồn nhẹ của máy sấy, có vẻ mông lung mà nhu hòa.

Hạ Du nhẹ nhàng lắc đầu: "Sau đó các thầy cô đều khen ngợi em......"

Nàng thẹn thùng nói: "Em thật cao hứng."

Đôi mắt Hạ Tu Âm ẩn ý cười.

"Về sau A Du phải tiếp tục nỗ lực."

"Dạ!" Đôi mắt Hạ Du sáng lên.

Mặc dù trước đó Hạ Tu Âm đã nói với Hạ Du, trung học phổ thông yêu cầu các học sinh lớp mười bắt đầu tham dự tiết tự học buổi tối, một mình ngồi trên xe về biệt thự, biểu tình Hạ Du như cũ héo úa.

Trong lúc đợi đèn đỏ, Lưu Chí quay đầu lại nhìn đứa nhỏ rũ mắt, an ủi nói: "Bảo bảo ngoan, trở về ăn cơm rồi đọc sách, tiểu thư sẽ nhanh chóng trở về."

Ông biết đứa trẻ này thích đọc sách.

Nhưng ông không biết, điều Hạ Du thích là ở bên cạnh Hạ Tu Âm đọc sách.

Tuy rằng đã nghe tỷ tỷ nói qua, nhưng Hạ Du vẫn nhịn không được lại hỏi một lần: "Tỷ tỷ khi nào mới về nhà ha?"

"...... Chín giờ tối."

"Lúc đó con đã đi ngủ." Hạ Du như là nếu nói thêm hai câu nữa liền sẽ khóc thành tiếng, giọng nói nghe qua ủy khuất vô cùng, nàng gục đầu xuống.

"Con không chờ được tỷ tỷ."

Lưu Chí vụng về an ủi một hồi, nhưng đèn xanh sáng, ông cũng không nên lại sao lãng.

Vì thế nữ hài tự mình thương tâm để cằm đặt lên cửa sổ xe.

Dì Trần chuẩn bị cơm tối thật rất phong phú, nhưng Hạ Du không dậy nổi tinh thần.

"Ai da, tiểu tổ tông, con phải ăn nhiều một chút."

Hạ Du ăn cơm luôn rất ngon, có lẽ đã từng trải qua cơn đói nhiều lần, cho nên mặc kệ cái gì đều ăn đến ngon miệng.

Mặc dù có không cẩn thận bị gừng làm cay đầu lưỡi, cũng sẽ ho một tiếng, nhai rồi nuốt xuống.

Canh cá chan cơm đơn giản, cũng có thể ăn một chén nhỏ.

Cho nên, khi thấy Hạ Du cắn hai miếng thì uể oải không vui, dì Trần đau lòng đến không được.

"Dạ......" Hạ Du dùng muỗng nhỏ gắp cá chim chiên vàng vào trong chén nhỏ.

Dì Trần thở dài một hơi, lấy hộp giữ nhiệt ra, một đ ĩa nhỏ lại một đ ĩa nhỏ lấy các kiểu món ăn bỏ vào.

Đây là chuẩn bị cơm tối cho tỷ tỷ.

Một chút chú Lưu sẽ đưa đến trường học.

Mắt Hạ Du trộm ngắm.

"Dì Trần, tỷ tỷ thích ăn cà tím......" Nàng ngọt ngào nói.

"À, được!" Dì Trần lại thêm chút tỏi và cà tím.

Vây quanh Hạ Tu Âm, Hạ Du cũng hiểu sở thích của cô.

Dì Trần đóng hộp giữ nhiệt lại, phát hiện trên mặt Hạ Du mang theo ý cười, tâm tình cũng tốt hơn một chút.

"Dì Trần, để con đưa cho chú Lưu được không?" Nàng chờ mong mà vươn tay.

"Bảo bảo ngoan, con cầm nó được chứ?" Tay chân Hạ Du nhỏ quá.

"Con sẽ thử một chút."

Dì Trần lo lắng đưa hộp giữ nhiệt cho nàng.

Hạ Du hít một hơi, lại vững vàng cầm lấy.

Dì Trần kêu một người làm đi theo Hạ Du che chở, Hạ Du cẩn thận đi từng bước một xuống bậc thang, rồi qua đường mòn đá cuội mới đến trước mặt Lưu Chí.

Lưu Chí tiếp nhận hộp giữ nhiệt, khen Hạ Du hai câu, chờ ông xoay người, Hạ Du cư nhiên đã đi vào hàng ghế sau, ngồi vào ghế nhi đồng.

Từ đằng sau nữ hài lộ ra cái đầu nhỏ, ngón tay trắng sờ vào chỗ tựa lưng, hai bím tóc sau đầu cũng theo cử động đung đưa.

Nàng nhẹ nhàng khẩn cầu, đôi mắt hắc bạch phân minh xinh đẹp đến làm người ta mềm lòng.

"Chú Lưu...... Dẫn con đi gặp tỷ tỷ được không?"

Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Xin chú đó......"

"Xin chú...."

Lưu Chí không nói gì chỉ nhìn một lúc lâu, cuối cùng đầu hàng.

Ông ngồi vào trong xe, thắt kỹ đai an toàn.

"Bảo bảo ngoan, chú Lưu sợ con rồi."

Hạ Du đôi mắt sáng lên, cao hứng: "Chú Lưu là tốt nhất!"

Lưu Chí bất đắc dĩ lắc đầu.

Đây là tháng thứ hai Hạ Du và Lưu Chí cùng nhau đưa cơm tối cho Hạ Tu Âm.

Lưu Chí mở từng tầng của hộp giữ nhiệt, giương mắt thấy Hạ Du giấu không được hưng phấn chạy từng bước nhỏ đến cửa nhà ăn, vài giây sau, dẫn một cô gái cao gầy tinh tế đến.

Mấy tháng nay, Hạ Du tăng gần mười phân, đứng cạnh Hạ Tu Âm một mét sáu tám, vẫn là một người nhỏ bé. Đặc biệt trên mặt có chút da thịt, càng thêm đáng yêu như quả bóng trắng dễ thương.

"Tỷ tỷ, vải hôm nay đều là em lột!"

"Em và dì Trần cùng nhau làm điểm tâm ngọt, dùng tủ lạnh đông lạnh qua, để sau khi tỷ tỷ dùng cơm xong có thể đem vào trong phòng học ăn."

......

Dù chỉ một ngày không gặp, tiểu gia hỏa vẫn như cũ nhiệt tình đến quá phận, như là muốn đem những gì bình thường có thể nói nói hết với Hạ Tu Âm, thừa dịp lấy bốn mươi phút ngắn ngủi này nói cho Hạ Tu Âm nghe.

"Cảm ơn A Du......" Hạ Tu Âm ngồi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào phần tóc mái ở trán của Hạ Du, vết sẹo nơi đó cơ hồ đã nhạt đến không nhìn thấy.

Đứa trẻ bởi vì cao hứng nên con ngươi mang theo hơi ẩm lại càng thêm mềm, môi có chút ướt át cũng mím lại, chỉ là chuyên chú nhìn tỷ tỷ, cảm thụ cảm giác cô chạm vào.

Có lẽ bởi vì cảm thấy tỷ tỷ muốn ăn cơm nên không thể quấy rầy cô, có lẽ tỷ tỷ thân mật làm nàng lại bắt đầu trì độn cảm thấy thẹn thùng.

Hạ Du an tĩnh lại, hai khuỷu tay trắng nõn đặt trên bàn cơm, ngón tay hơi cuộn lại, chống cằm, trong ánh mắt đều là thân ảnh Hạ Tu Âm.

Trong nháy mắt, nữ hài như là ngây thơ hồn nhiên phủng khuôn mặt nhỏ, chờ một cái vuốt v e ôn nhu.

Hạ Tu Âm nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Trước khi đứa nhỏ trở nên choáng váng, cô lấy khăn giấy ướt xoa xoa khuỷu tay Hạ Du, đơn giản gấp lại để lên mặt bàn.

"Mặt bàn không sạch sẽ, A Du không thể trực tiếp để tay đặt lên mặt trên."

Khi Hạ Du kinh ngạc đánh giá mặt bàn trơn bóng, cô ghé sát vào đứa trẻ, ấm áp nói ở bên tai Hạ Du.

Thân mật, cử chỉ thì thầm.

"A Du biết không...... Có bạn học nói......"

"Cô dọn vệ sinh sẽ dùng cây lau nhà lau bàn ăn."

Cái miệng nhỏ Hạ Du há ra, rồi sau đó hoang mang nhìn xung quanh, phát hiện có rất nhiều người để tay lên bàn.

Nhưng nàng vẫn tín nhiệm gật đầu, chậm rãi lấy tay lui về bên người.

Hạ Du cúi đầu nhìn xuống, thấy mình mang một đôi vớ màu trắng thêu một con vật nhỏ, nàng nhẹ nhàng đung đưa chân.

"Làm sao vậy?" Hạ Tu Âm theo tầm mắt nàng, ánh mắt cũng dừng xuống con mèo nhỏ đầy màu sắc.

Một con mèo con.

Hạ Tu Âm cong mắt.

Ngón tay Hạ Du nắm góc áo nàng, phát hiện lực chú ý của tỷ tỷ một lần nữa chuyển qua mặt mình, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà "Meo~" một tiếng.

Vừa đắc ý vừa nũng nịu.

Chiếc đũa trong tay Hạ Tu Âm để tựa vào hộp cơm.

Sau đó, không chờ tỷ tỷ phản ứng, Hạ Du lại ngượng ngùng, giả vờ như không có gì, hừ mũi nói: "Tỷ tỷ, mau ăn cơm đi."

Hạ Tu Âm lấy tay xoa mặt Hạ Du.

"Mèo con, kêu lại một tiếng cho tôi nghe một chút?"

Tiểu gia hỏa, thật hư.

Hạ Tu Âm muốn Hạ Du cùng nhau ăn cũng không chịu, chỉ đăm đăm nhìn chằm chằm cô.

Trong tiết tự học buổi tối, Hạ Tu Âm soạn tin ngắn gửi cho Lưu Chí.

【 Chú Lưu, A Du còn đang đợi sao?】

Thật nhanh có phản hồi.

【 Ừ, bảo bảo ngoan ở trong xe đọc sách】

Ngón tay Hạ Tu Âm theo bản năng sờ vào xấp tài liệu photo trước mặt.

Hạ Du mệt nhọc công lực càng thêm lợi hại, Lưu Chí tiện thể mang cho nàng một bàn xếp nhỏ để trong xe, tạo điều kiện cho nàng đọc và học tập.

Bất tri bất giác, nàng giống như cùng ai đạt thỏa thuận, sau khi đưa cơm tối cho Hạ Tu Âm, nàng ngoan ngoãn cùng Lưu Chí ra cổng trường, nhưng không chịu để Lưu Chí đưa nàng về.

Hạ Tu Âm đã từng nói với Lưu Chí dẫn đứa trẻ đến tiệm cà phê gần đó ngồi, Hạ Du đi được mấy lần liền không vui, kéo ống quần Lưu Chí nói: "Chú Lưu, chúng ta vào trong xe đi......"

Tiệm cà phê chọn một góc yên tĩnh nhưng nàng vẫn bất an, nàng muốn ngồi chỗ mà tỷ tỷ đã ngồi qua, đọc sách trong hơi thở còn vương lại của tỷ tỷ.

Trên cổ tay Hạ Du có đeo một cái đồng hồ thông minh có thể liên lạc, nhưng nàng chưa bao giờ chủ động gọi cho Hạ Tu Âm, sợ quấy rầy tỷ tỷ học tập.

Có khi Hạ Tu Âm gọi cho nàng, nàng lưu luyến nói cho Hạ Tu Âm, không cần lo lắng cho mình.

Lần nào Hạ Tu Âm cũng đều bị những lời ngây thơ trẻ con của Hạ Du làm cứng họng.

"Cái đệch! Cậu chơi xấu tôi đúng không?" Hạ Tu Âm nhìn hai nam sinh bên cạnh vẽ mấy cái đường thẳng lên giấy luyện tập, bọn họ so tài chơi cờ caro ba tiếng nhưng vẫn không biết mệt.

Trong đó một người không thể tưởng tượng được cầm sổ ghi chép nhìn chằm chằm một hàng đường chéo bị ăn sạch.

Hạ Tu Âm không để ý liếc ra ngoài cửa sổ, trời tối thật lợi hại, nặng nề, không có ngôi sao, như muốn phá tan khu dạy học này.

Đèn từ ba phòng học và hành lang làm sáng một mảng đất trống, cô nhìn thấy bóng dáng một con sóc nhỏ nhẹ nhảy nhìn cô, đôi mắt giống như đậu đen định trụ, ngây ngốc ôm chặt đồ vật vào trong người.

Nhìn qua...... Mềm mại, đáng yêu, vô hại.

Hạ Tu Âm nghiêng nghiêng đầu, nhớ tới thỉnh thoảng mấy lần sau tiết tự học cô trở lại xe, nhìn qua kính xe thấy đứa nhỏ đắp chăn lông ngủ say bên trong.

Tiếng người tan học ồn ào làm nàng mở mắt ra, lông mi dài run rẩy giống như cánh bướm, làm Hạ Tu Âm không thể không nhớ lại cảm giác lông mi nhẹ cọ xát ở lòng bàn tay.

Rất nhỏ, liên miên không hết ngứa......

Tiếng chuông reo làm Hạ Tu Âm hoàn hồn, đem mấy cảm giác ngứa kia nắm chặt vào lòng bàn tay.

Vì thế, sự thiếu kiên nhẫn xâm nhập vào máu, chảy trong cơ thể, từ trái tim bơm ra rồi cung cấp cho đại não cô.

Hạ Tu Âm bị loại ngứa này tra tấn.

Cô buông tay ra.

"Cạch" Một cây bút nước rơi xuống mặt bàn.

Tiếng vang nhỏ khó nghe được, nhưng nó vẫn tồn tại.

Hạ Tu Âm nhẹ nhàng đẩy băng ghế, bước ra khỏi phòng học.

Hạ Du đang thử đọc một quyển sách hoàn toàn không có chú âm, mỗi lần gặp được từ mới, nàng theo bản năng sờ vào từ điển đặt ở bên cạnh.

Nhưng tỷ tỷ nói với nàng, nàng có thể kết hợp ngữ cảnh thử đoán nghĩa của từ mới.

"Đoán sai cũng không sao." Tỷ tỷ nói như thế.

Đôi mắt hơi khép lại trở nên dịu dàng, nội tí rõ ràng, ý cười thấm đôi mắt màu nâu, hơi mở to...... Đây là cách cười của tỷ tỷ.

Hạ Du lắc đầu, buộc mình không được phân tán sự chú ý.

Bỗng dưng từ cửa sổ xe truyền đến tiếng gõ nhẹ.

"Cốc cốc"

Hạ Du nghi hoặc giương mắt, trong nháy mắt hô hấp như đình trệ, tim đập chậm nửa nhịp...

Tỷ tỷ hơi cúi người, khuôn mặt tinh xảo hơi tới gần, dưới ánh sáng càng thêm trắng tinh tế.

Hạ Du đặt tầm mắt vào môi Hạ Tu Âm, cánh hoa mềm mại ướt át đang mở ra khép lại, ánh đèn trong xe mạ một tầng thủy quang nhợt nhạt.

Đầu ngón tay tỷ tỷ để trên cửa sổ xe, chậm rãi phác họa nên một con mèo nhỏ.

Hạ Du hô hấp nhìn theo đầu ngón tay lên xuống mà giật mình.

Nhiều lần, nàng hoảng loạn để sách xuống một bên, mở cửa, nhút nhát sợ sệt nghênh đón ảo giác của mình.

Ngay sau đó, loại ảo giác kia vào trong xe, yêu thương xoa đầu nàng.

Giọng nói của tỷ tỷ ôn nhu như muốn ch ảy nước, cô nói:

"A Du, chúng ta về nhà thôi."

===

Phòng làm việc của Khương Hà là một văn phòng lớn, mười người dạy toán đã hết chín người là nam, nữ giáo viên duy nhất có hai học sinh đạt điểm môn toán rất cao.

Cách phòng này của hắn cũng có một văn phòng toán học khác, mỗi khi kì thi thử kết thúc là thấy một nhóm giáo viên dạy toán ngồi xuống đất, phân loại các bài kiểm tra của các phòng thi khác nhau vào đúng lớp học.

Hiện tại trán của Khương Hà cứ giật giật.

Hắn tâm phiền ý loạn mở tất cả cửa sổ trong văn phòng ra, để mùi thuốc trong phòng có thể được xua tan.

Hai ngày nay nữ giáo viên xin nghỉ phép, nhóm đại lão gia cũng không cần kiêng nể gì, hút từ điếu này tới điếu thuốc khác.

Khương Hà trong lúc vô tình đã đụng trúng cái bàn của mình, hắn ho nhẹ một tiếng, lấy một bao thuốc bên cạnh máy tính nhét vào tủ sách.

Khương Hà hút thuốc bình, một cái bình nhỏ bằng miệng gốm thô, là của con gái hắn làm hai năm trước. Hắn nhàn rỗi không có việc gì nên mở bao thuốc, bỏ điếu này đến điếu khác vào. Hắn hút rất nhiều, nửa ngày là có thể đầy một bình.

【Xin hỏi, ngài có thể suy xét lại một chút không?】

Thỉnh cầu chân thành rõ ràng cứ quanh quẩn bên tai hắn, như là ném xuống một hòn đá - hòn đá này làm đại não hắn chấn động thật lâu không ngừng, làm huyết áp hắn tăng lên.

Hắn đỡ ghế sô pha rồi ngã người xuống, ấn cái trán.

"Cốc cốc"

Giống như là biết Khương Hà đang phiền não đến mức thiếu chút nữa thắt ruột, đối phương khắc chế lịch sự chỉ gõ hai tiếng lấy làm nhắc nhở.

Khương Hà nằm liệt một hồi, lau mặt cho phấn chấn tinh thần.

"Mời vào."

Một bàn tay sạch sẽ trắng nõn để ở mép cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.

Từ đường cổ tay mịn màng hướng về phía trước đến tuyến vai và cổ tinh tế, kế đó là hình dạng cánh môi mỹ lệ.

"Thầy Khương, xin chào."

Ngoại hình của Hạ Tu Âm thật sự là... Có hơi quá...

Đặc biệt là dưới ánh đèn tương đối sáng của văn phòng, dáng người cô đứng cao vút, da thịt trắng bạch tiêm thấu*. Chỉ một đôi mắt màu nâu hơi nhạt cũng mang lại cảm giác tò mò cho người khác.

*Tiêm thấu: quá mỏng, có thể nhìn xuyên thấu

Bị khí chất này của Hạ Tu Âm áp choáng ngợp, lại bởi vì biểu lộ ôn hòa vốn đang cất giấu nay lại được cô tiết lộ, chỉ trong nháy mắt làm lòng người tràn đầy áy náy.

"Hạ Tu Âm, em biết lời đề nghị này của em có ý nghĩa gì không?" Khương Hà chất vấn.

Sau tiết toán, Hạ Tu Âm nhẹ giọng nói mấy lời với hắn.

Bởi vì hắn còn tiết của lớp sau, nên yêu cầu sau giờ học Hạ Tu Âm hãy đến văn phòng tìm hắn.

"Em biết, thầy Khương." Giọng nói Hạ Tu Âm bình tĩnh ấm áp.

Khương Hà hết lòng khuyên nhủ lại bị năm chữ này làm tiêu tan sạch sẽ.

"Nghỉ phép trường kì, sẽ không tham gia bất kì tiết tự học buổi tối nào."

Từng chữ từng chữ của Hạ Tu Âm đều ép chặt thần kinh hắn.

Tiết tự học không đơn giản chỉ là làm bài tập về nhà rồi tự ôn tập trước, trong giai đoạn nước rút, tất cả tiết tự học sẽ được thay thế bằng các kì thi thử.

Những bài kiểm tra này là một cơ sở quan trọng để nhà trường tiến hành bồi dưỡng các học sinh có thành tích cao.

Khương Hà thật vất vả mới nhận được học sinh thành tích cao nhất tỉnh vào lớp, tuyệt đối không thể làm mất tài nguyên này.

Hắn tin tưởng thiên phú này mới chỉ là một phần nhỏ của sự thành công, sẽ không ai có thể giúp đỡ trừ khi có sự trợ giúp từ bên ngoài.

"Có thể là...... Hai tuần cuối thì thi giữa kỳ, tiếp theo thi cuối kỳ, sau này mỗi đợt thì...... thi đại học." Hạ Tu Âm nói.

Thấy Khương Hà nhận ra điều gì đó mà ngẩng đầu lên, khóe môi cô cong một đường.

"Thầy Khương, em tin là, hạng nhất luôn có đặc quyền."

Cô nhẹ nhàng bâng quơ, làm Khương Hà một trận hoảng hốt.

"Được."