Nương Nương Cát Tường

Chương 8: 8




Nhìn thấy những thứ trên mặt đất, hắn bổng thấy da đầu trở nên tê dại, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng tới tận tim.Chu Hoài Lễ ít khi nghe Thục phi nhắc đến thân thế của nàng cùng Vân thị, hắn chỉ biết được đôi chút qua đôi câu tán gẫu thường ngày, Vân thị xuất thân từ gia đình danh gia giàu có, chẳng may gia môn gặp tai biến phải rơi vào cảnh lưu lạc, long đong vất vả.

Sau này lại nương thân vào phú thương giàu có họ Vân, làm vợ lẽ của hắn ta rồi sinh ra Vân Thường.

Tuy rằng thân phận xấu hổ, nhưng lúc đầu hai mẹ con được phú thương để tâm chăm sóc cuộc sống hằng ngày cũng coi như không phải lo nghĩ, sau khi phú thương kia qua đời, vị chính thất ở nhà coi các nàng như cái gai trong mắt, cả hôm đưa tang cũng không cho hai mẹ con đến khóc than đưa tiễn.
Chợt Chu Hoài Lễ cảm thấy trên trán mát lạnh, ngẩng đầu liền thấy trời đang mưa.

Hắn cúi đầu trước bia mộ của Vân thị, cất lời nói: “Trời đã muộn rồi, tiểu nhân phải trở về.

Nguyện phu nhân ở trên trời linh thiêng, phù hộ cho Thục phi nương nương cả đời vui vẻ vô ưu.” Nói xong, hắn đứng tại chỗ trầm ngâm một hồi mới xoay người rời đi, bóng lưng khuất dần sau rạng cây xanh biếc.

Lúc này ngay tiết thanh minh, Vân thị cũng qua đời hơn bốn tháng.
Hiển nhiên giữa ban ngày ban mặt Thục phi không thể chạy ra ngoài cung được, vì vậy chỉ có thể để Chu Hoài Lễ một mình ra cung quét mộ cho mẫu thân nàng.
Gần đây nàng hành động cẩn trọng hơn rất nhiều, nguyên nhân là bởi năm ngoái trên đường bị lưu đày con cả nhà họ Lưu bị người ta cướp đi đã thật sự cấu kết với người của các tộc khác, nhiều lần làm loạn ở biên thùy.

Nhà họ Lưu thất thủ, quân lính không có thủ lĩnh dẫn dắt, quan binh lần lượt được phái đi trấn áp đều bị bắt lại, hoàng đế tức giận động chút là ra tay giết người.

truyện kiếm hiệp hay
Chu Hoài Lễ nhớ tới Thục phi thường hay nói đùa với hắn rằng: “Tiểu Lễ Tử, nếu lỡ mai này hoàng thành bị phá, ngươi cứ ôm theo cái bình bảo bối của mình, chạy càng xa càng tốt.”
Hắn không thích những lời này, nhưng cũng không biết nên phản bác lại thế nào, cho đến một lần Thục phi vẫn như cũ chọc ghẹo hắn, quay lại nhìn thấy khuôn mặt hắn giàn giụa nước mắt, từ đó nàng mới không nhắc tới nữa.
“Hắt xì!” Chu Hoài Lễ hắt hơi một cái, vùng ngoại ô vốn đã lạnh lẽo, lúc này trời lại đổ mưa, Chu Hoài Lễ cố gắng bước nhanh chân hơn, lòng thầm nghĩ không biết lúc này Thục phi đang làm gì, cũng không biết dùng bữa trưa có ngon miệng không.
Từ khi Vân thị mất, nàng đến giờ vẫn không màng chuyện ăn uống.
Phía xa nhìn lại trên đường một màu đỏ thẩm, Chu Hoài Lễ khó hiểu, là nhà ai đón dâu mà hồng trang[1] rơi xuống đầy đường, sao lúc đi hắn không nhìn thấy?
[1] “hồng trang” 红妆: trang sức màu đỏ, 同”红装” giống như trang phục đỏ.

Vật dùng màu đỏ may mắn trong ngày cưới.
Mãi đến khi đi gần đến đó, nhìn thấy những thứ trên mặt đất, hắn bổng thấy da đầu trở nên tê dại, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng tới tận tim.
Máu, những vũng máu lớn, nhuộm đỏ cả con đường.


Theo từng vũng máu nhìn về phía trước, từng lớp thi thể chất chồng lên nhau thành ngọn núi nhỏ, nam nữ già trẻ, người lớn cùng trẻ con… Hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ và đôi mắt mở to trừng trừng của bọn họ!
Dạ dày Chu Hoài Lễ nhộn nhạo một hồi, rốt cuộc hắn kìm không được liền tựa vào vách tường mà nôn thốc nôn tháo, sau khi nôn xong đột nhiên nghe thấy một tràn tiếng bước chân, vội vàng trốn vào trong một căn nhà, hắn nhìn thấy một đám người man rợ khoác trên mình áo da thú, mang theo mấy gương vàng bạc châu báu đang bước ra từ ngôi nhà phía đối diện.
“Ha ha ha! Đồ của người Hán thật tốt! Chuyến đi này không phải vô ích!”
“Mấy thứ này chỉ là vật tầm thường mà thôi, các huynh đệ khác đều đã vào cung rồi.

Trong đó có nhiều thứ tốt hơn, còn có…” Tên dã nhân đáng khinh cười cười, nuốt nước miếng: “Nữ tử của hoàng đế còn rất mỹ lệ.”
Nghe tiếng cười thô tục của mấy tên súc sinh này, Chu Hoài Lễ chỉ cảm thấy mình sắp bị cắn thành từng mảnh.

Trong đầu hắn hiện lên gương mặt trong sáng của Thục phi, thừa dịp bọn người đó đi xa, hắn không chút nghĩ ngợi chạy thật nhanh về phía hoàng cung.
Trong cung hỗn loạn, khóc lóc kêu gào, loạn quân không kiêng nể gì vô cớ giết chết cung nhân, xác người nằm trên mặt đất toàn là những gương mặt thân thuộc, thứ đập vào mắt ngoại trừ ánh lửa, còn lại toàn máu me.

Chu Hoài Lễ cố nén nỗi sợ, né tránh đám loạn quân, vừa trốn vừa chạy đến Chung Túy cung, trong sân im lặng chết người, hắn thở hổn hển, cảm thấy đất trời đảo điên, một bên là tẩm cung của Thục phi, một bên là phòng ngủ của hắn…
Thái giám chết đi, nếu lục căn không đủ thì không thể nhập mộ tổ tiên, không thể đầu thai, không thể đến gặp phụ mẫu…

“Tiểu Lễ Tử, nếu lỡ mai này hoàng thành bị phá, ngươi cứ ôm theo cái bình bảo bối của mình, chạy càng xa càng tốt.”
Một bên là lời cảnh cáo của lão thái giám, một bên là giọng nói cùng bộ dáng của Thục phi.
Bên trong Chung Túy cung đột nhiên vang lên tiếng lụa bị xé rách, ngay sau đó là tiếng hét của nữ tử: “Buông bản cung ra! Nếu ngươi dám động đến bản cung, bệ hạ sẽ chém ngươi trăm ngàn kiếm!”
“Ha ha ha!” Tên dã nhân râu quai nón sờ sờ mặt Vân Thường. “Tiểu mỹ nhân, bệ hạ của nàng đã sớm ôm theo ngọc tỷ của hắn chạy mất dạng rồi! Còn trông mong gì ai tới cứu nàng đây?”
Nói xong hắn ta liền cúi đầu áp sát vào mặt Vân Thường, kết quả lại nghe thấy tiếng hắn hú lên như heo bị thọc tiết, tay bịt bên tai nhảy dựng lên, Vân Thường nhân cơ hội này đứng dậy, phun một nửa lỗ tai trong miệng ra mặt đất, kinh hoàng trừng mắt nhìn tên dã nhân kia.
“Ả tiện nhân! Đúng là chán sống!” Vân Thường thấy tên man rợ kia giơ đao lên định chém mình, vội vàng che mắt.
Đau đớn như dự liệu không có ập đến, trái lại nàng chỉ nghe thấy tiếng đao rơi xuống đất, nàng thử thăm dò hé mắt ra nhìn thì thấy tên man rợ kia phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngã ập xuống đất, để lộ ra người đang cầm con dao đứng ở sau lưng hắn, là Chu Hoài Lễ cùng với vẻ mặt hoang mang.
Nàng nhớ lần trước trong lúc yến tiệc nàng bị ám sát, cũng chính hắn đã cứu nàng.
HẾT CHƯƠNG 8.


— QUẢNG CÁO —