- Ngươi chỉ cần nói cho bọn ta biết người kia là ai thôi, chuyện đó không phiền ngươi quản
Sở Mạch Thần cùng Sở Thương Dạ cũng đến đại lao, chuyện lần này bọn họ ít nhiều cũng đoán ra được vài phần.
- Hahaha, các ngươi nghĩ bắt được ta là có thể an ổn sao, người đó các ngươi rất quen thuộc đấy
- Là Yến quốc?
Sở Thương Dạ mở miệng, Yến quốc lần này không ra tay hắn đoán là một phần vì lương thảo không đủ, nhưng vấn đề đó đối với Yến quốc rất có thể giải quyết, cái mà Yến quốc có chính là tài lực, chỉ cần ra sức thu mua không sợ không có đủ cho bọn họ.
Lúc trước Yến quốc vốn có ý muốn tấn công, nhưng vì bức thư kia của Sở Mạch Thần mới hoà hoãn thế cục, khi đó bọn hắn không ngờ được Mục Chính Viễn sẽ tạo phản, tình huống hiện tại thì đã khác rồi.
Mà nguyên nhân thứ hai chính là Yến quốc muốn làm ngư ông đắc lợi, nội bộ Đại Sở loạn lên, cộng thêm vừa đánh xong trận với Man quốc nếu Yến quốc đánh một đòn bất ngờ chỉ sợ sẽ trở tay không kịp.
- Nếu đã đoán ra được tại sao còn hỏi làm gì
- Nhưng ông chắc hiểu rõ sự tình, Yến quốc chắc chắn không bỏ qua cơ hội tốt lần này
- Ta từng tin tưởng mình có thể đánh bại Yến quốc, chỉ là không ngờ rằng ta lại trước tiên bại dưới tay các ngươi
Mục Chính Viễn đều đã tính toán trước đối phó với Yến quốc nhưng ông ta lại không tính toán được bản thân lại bại dưới tay đám người Sở Mạch Thần.
Hiện tại lương thực của Đại Sở bị Yến quốc thu mua với số lượng lớn, nếu trong lúc này khai chiến, Đại Sở sẽ rơi vào thế khó.
- Thái tử điện hạ, hiện tại ba mươi vạn quân Yến quốc đang có động tĩnh, e là sắp tiến vào Đại Sở chúng ta rồi
- Đi, đến chính điện bàn bạc lại kế sách đối phó
- Điện hạ, hiện tại chúng ta thiếu đi lương thảo, nếu đối đầu sợ là sẽ không trụ được lâu
Sở vương bình thường đối với chiến sự đều chín phần tự tin, nay tình hình có chút khác so với trước, đánh trận quan trọng chính là lương thực, binh lực mạnh đến đâu, nhiều đến đâu nếu không có lương thực thì cũng chẳng thể cầm cự được bao lâu.
- Nếu ta nói ta có lương thực thì sao?
- Thái tử điện hạ, ý người là....
- Chủ nhân Phong Nguyệt lâu chẳng lẽ lại thiếu chút lương thực đó, thái tử điện hạ, ta nói đúng không?
Sở Thương Dạ nghe hắn đề cập đến liền khẳng định suy nghĩ trong đầu, nếu nói về tài phú thì Phong Nguyệt lâu không thiếu, lương thực càng không cần phải nói.
Sở dĩ hắn đoán ra là vì ở Đại Sở này, chẳng có thế lực nào địch lại được Phong Nguyệt lâu, thái tử còn tự tin như vậy hẳn là đã nắm chắc.
Hơn nữa, kinh thành này không có gia tộc họ Mục thứ hai, mà mẫu tộc thái tử vừa hay cũng họ Mục, nếu loại trừ khả năng là thế lực của Mục Chính Viễn thì cũng chỉ có thể là thái tử.
Phải biết thế lực đứng sau Phong Nguyệt lâu liên quan rất sâu rộng, một khi mang ra chính là con át chủ bài cuối cùng của bọn họ.
- Quả nhiên là Sở Thương Dạ, danh xứng với thực, không sai, ta chính là Mục Thần Canh, Mục Thần Canh cũng chính là ta
- Tiểu tử các ngươi vậy mà không nói cho ta biết, các ngươi được lắm
- Phụ thân người cũng đâu có hỏi
- Đúng rồi, chiến sự còn dài, chỉ lo là thiệt cho Tiểu Nghê rồi
Sở vương phi từ đầu đến cuối không nói gì thì ra là đang nghĩ về nàng, nhắc đến Nghê Thường, trong mắt thái tử loé lên cảm xúc gì đó khó nói.
Có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, càng huống hồ nàng đã cứu hắn một mạng, hắn càng không thể quên được nữ nhân như bạch nguyệt quang trong lòng hắn.
- Chắc hiện tại Tiểu Nghê lo lắng lắm, A Dạ, con hay là viết một bức thư gửi đến cho con bé, tránh để nó hằng ngày rửa mặt bằng nước mắt
Sở Thương Dạ bề ngoài gật đầu nhưng trong lòng cười thầm, hắn hiểu rõ tiểu ma vương nhà hắn, lo lắng thì vẫn có lo lắng thật nhưng nàng sẽ không để bản thân chịu khổ đâu.
Chỉ là hắn thật sự nhớ nhung tiểu kiều thê mềm mại đáng yêu của hắn rồi, hắn chỉ hận không thể ngay tức khắc đi đến cạnh nàng.
Chỉ là hắn hiểu rõ, chỉ có dẹp yên chiến sự lúc đó mới có thể cho nàng một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Ba tháng sau đó, chiến sự xảy ra liên miên, bách tính một phương người người lầm than.
Cả ba người thái tử, Sở vương cùng Sở Thương Dạ đều khoác áo giáp ra chiến trường giết địch, hoàng thành giao lại cho Tiêu Nhu.
Chiến trường giữa hai nước vạn dặm mịt mù, cỏ cây không mọc nổi, người dân ai nếu có thể đều đã rời bỏ quê nhà đi tha hương tránh nạn.
Phải nói mất mát trong chiến tranh là điều khó tránh khỏi nhưng chung quy bọn họ ai cũng đều có bằng hữu, người thân nằm lại nơi chiến trường, da ngựa bọc thây, bọn họ cũng không thể làm được điều gì khác.
-
- Bẩm báo, trận này quân ta toàn thắng
- Được, tốt lắm, ba quân có thưởng, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta chờ ngày trở lại kinh thành