Thông thường, luật sư hợp danh chỉ gặp riêng thực tập sinh hai lần, một lần là lúc nhận việc, còn lại là lúc nghỉ việc.
Ngày hôm sau, khi Hàn Tô rời đi, mẹ cô ôm cô, hai mẹ con tạm biệt nhau.
Đợi đến khi chiếc xe chở Hàn Tô đi khuất, mẹ cô mới dám mở điện thoại để cho những tin nhắn Wechat vang lên. Bà lén lút thè lưỡi thầm nghĩ, “Hình như mình không nên lừa con gái rằng sau khi đến một độ tuổi nhất định thì sẽ không còn được hưởng thụ tình yêu nữa, bởi vì…”
Anh chàng có nickname Wechat là “Một Hạt Bồ Đề” hỏi: “Em gái, hôm nay, em có đến lớp học thư pháp không? Anh mới viết một bức thư pháp, muốn mời em chiêm ngưỡng. Chào buổi sáng.”
Chữ trên màn hình rất to, phù hợp với người bị lão thị nhẹ. Mẹ Hàn Tô không biết gõ chữ Hán phồn thể, bà thành thạo bật tính năng nhận dạng giọng nói của Wechat, nói với giọng điệu ngọt ngào như hát vào mic:
“Được, được~ Vậy lát nữa gặp nhé.”
…
Lúc Hàn Tô về đến nhà mới 8 giờ tối. Cao Bằng như thường lệ đưa cô về đến tận cửa nhà, không vượt quá giới hạn. Lúc sắp đi, anh ta đột nhiên đề nghị: “Anh đã đến nhà em rồi, vậy… khi nào em đến nhà anh chơi?”
Hàn Tô sững người, chỉ nói để khi khác nhé. Nhìn thấy sắc mặt Cao Bằng sa sầm lại, cô đành phải giải thích: “Em cảm thấy có những chuyện không nên vội vàng, chậm rãi một chút có lẽ sẽ thoải mái hơn, anh thấy sao?”
Không ngờ, lần này Cao Bằng không dễ bị lừa như vậy. Anh ta không ngốc, những người phụ nữ tự nguyện lao vào lòng anh ta chưa bao giờ thiếu. Anh ta biết đa số phụ nữ trên đời này đều không thanh cao, đối với những thứ họ muốn, họ chắc chắn sẽ tích cực tranh giành, dụ dỗ một chút có lẽ chỉ là làm màu, nhưng đối với kiểu phụ nữ chỉ né tránh mà không bao giờ muốn tấn công như Hàn Tô, anh ta không khỏi hỏi: “Chỉ là vì lý do này sao? Không có lý do nào khác?”
Hàn Tô cười gượng gạo, nói: “Còn có thể có lý do gì khác nữa?”
“Ví dụ như, anh đoán mò, là do thực tập sinh theo đuổi em chẳng hạn?”
Câu hỏi này bất ngờ đến mức không kịp trở tay, cho dù Cao Bằng có chậm tiêu đến mức nào thì lúc này anh ta cũng nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của Hàn Tô. Biểu cảm đó có thể gọi là lúng túng.
Hàn Tô chỉ có thể ngầm thừa nhận, nhướng mày, hỏi ngược lại: “Anh rất để tâm đến cậu ấy sao?”
“Anh á? Haha…” Cao Bằng cười gượng: “Sao anh phải để tâm đến một đứa trẻ chứ?”
Sáng thứ Ba, không lâu sau khi đi làm, La Mã đã gây ra họa lớn - cậu ấy đã điền sai một con số trong tài liệu phản hồi mà công ty gửi cho Sở Giao dịch Chứng khoán Hồng Kông. Hàn Tô là người chịu trách nhiệm chính cho tài liệu phản hồi này. Đầu tiên, cô sẽ tổng hợp những nội dung cần phải trả lời trong phản hồi của Sở Giao dịch Chứng khoán thành một danh sách, sau đó công ty sẽ căn cứ vào danh sách này cung cấp cho luật sư những tài liệu liên quan đến những vấn đề thực tế, cuối cùng tổng hợp thành ý kiến phản hồi gửi cho Sở Giao dịch Chứng khoán.
Do nội dung rất nhiều, nên luật sư chủ trì chỉ nắm bắt những vấn đề pháp lý, còn những vấn đề thực tế liên quan, ví dụ như số lượng nhân viên, tài sản liên quan, số lượng hợp đồng… đều do thực tập sinh trích xuất từ tài liệu mà công ty cung cấp, sau đó điền vào ý kiến phản hồi. Còn luật sư chủ trì khi rà soát lại cũng hiếm khi kiểm tra kỹ những vấn đề thực tế này.
Mà lần này, lúc tổng hợp tài liệu, La Mã đã điền sai số lượng hợp đồng của một giao dịch mà Sở Giao dịch Chứng khoán quan tâm, từ 95 bản thành 90 bản - một lỗi nhỏ, tuy không gây ra hậu quả nghiêm trọng nhưng xấu mặt luật sư.
Chiều thứ Hai, sau khi tài liệu được gửi cho Sở Giao dịch Chứng khoán, phòng pháp chế của công ty Cao Bằng mới phát hiện ra, sáng sớm thứ Ba, họ đã công khai chỉ trích La Mã trong nhóm chat.
Lúc đó, Hàn Tô đang đọc tin tức trên tàu điện ngầm, điện thoại liên tục rung. Cô mở ra xem, hết hồn: Phòng pháp chế đã @ La Mã ba lần, mỗi đoạn chat đều rất dài, từ việc chỉ trích lỗi sai này đã gây ảnh hưởng xấu đến công ty và sự thiếu trách nhiệm của luật sư, cho đến đạo đức nghề nghiệp, cuối cùng thậm chí còn lôi cả sự thành bại của việc công ty niêm yết ra, liên tục nói thất vọng!
La Mã chỉ biết liên tục xin lỗi trong nhóm chat. Hàn Tô vội vàng đọc tin nhắn, sau khi nắm được sơ qua sự việc, cô cũng nhanh chóng lên tiếng xin lỗi. Sau đó, luật sư Hồ cũng xuất hiện, xin lỗi, xoa dịu, đưa ra biện pháp khắc phục. Thái độ của phòng pháp chế đối với Hàn Tô và luật sư Hồ vẫn khá ôn hòa, nhìn thấy hai người xuất hiện, họ cũng dịu giọng lại không nói nữa, chỉ đề nghị xử lý nghiêm nhân viên liên quan.
Lúc Hàn Tô đến văn phòng, La Mã đã đến rồi, bóng dáng cao lớn vẫn như mọi ngày, chỉ là có thể nhìn ra chút tiều tụy. Cô bước nhanh đến, gõ ngón tay lên bàn của La Mã, “Cậu đến văn phòng tôi một lát.” Nói rồi cô bước thẳng, mở cửa vào phòng.
La Mã ngoan ngoãn đi theo.
Hôm qua Ashlee đi công tác nên hôm nay trong văn phòng chỉ có một mình Hàn Tô. Trên bàn là đĩa hoa quả do cô lao công mới mang đến, một chiếc máy tạo độ ẩm và một cuốn lịch phim đã xem được một nửa.
Hàn Tô vừa lấy laptop từ trong túi ra, đặt lên bàn, vừa hỏi La Mã: “Chuyện gì vậy? Loại lỗi cơ bản này?”
La Mã liếc nhìn bàn làm việc của cô, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống một cách thản nhiên, nhếch môi cười vô tư: “Chắc là lúc điền số liệu em lơ đãng thôi.”
Không ngờ cậu ấy lại phản ứng như vậy, Hàn Tô bỗng nhiên nổi đóa, cô suýt chút nữa thì đập bàn, trừng mắt mắng: “La Mã, cậu đang có thái độ gì vậy? Tài liệu do cậu soạn thảo là đại diện cho công ty luật của chúng ta, uy tín và danh tiếng của công ty luật S là do rất nhiều luật sư hợp danh gây dựng trong nhiều năm qua. Bất kỳ lỗi sai nào, đặc biệt là những lỗi ngớ ngẩn, đều sẽ ảnh hưởng đến niềm tin của khách hàng đối với cậu và đối với thương hiệu của chúng ta. Chỉ vì cậu lơ đãng mà điền sai số liệu khiến cho không chỉ tôi, mà cả luật sư Hồ, tất cả mọi người trong dự án đều phải gánh tội thay cậu, xin lỗi thay cậu. Vậy mà cậu còn thản nhiên như vậy?!”
Lần này, La Mã im lặng thu lại nụ cười, không nhìn Hàn Tô, như thể đang nuốt giận.
Tức giận là cảm xúc không phù hợp với môi trường công sở. Hàn Tô nhìn thấy vậy, càng cảm thấy khó chịu, cô chỉ nói: “Lần trước, có một thực tập sinh bị khách hàng phàn nàn, bị sếp sa thải trực tiếp. Con người phải trả giá cho lỗi lầm của mình. Lần này không biết sếp sẽ xử lý thế nào. Cậu tự lo liệu đi.”
La Mã sững người nhìn Hàn Tô. Vài giây sau, cậu ấy như hiểu ra điều gì, cười khẩy nói: “Hóa ra là vậy.” Nói rồi, cậu ấy đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.
Ngay lúc cậu ấy mở cửa, Hàn Tô cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: “La Mã, với tư cách là tiền bối, tôi rất thất vọng về cậu.”
Tay La Mã đứng hình trên tay nắm cửa, cậu ấy quay đầu lại - “Thật sao? Vậy nếu em nói, em không điền sai số liệu, là có người cố tình bảo em điền sai, chị có tin không?”
Hàn Tô quay đầu lại nhìn cậu ấy, vẻ mặt muốn nghe giải thích.
“Tài liệu do công ty cung cấp ghi rõ là 95 bản, những con số trong tài liệu, em đều kiểm tra ít nhất ba lần, nên đương nhiên là em nhớ rõ. Duy chỉ có con số 90 là được sửa vào phút cuối, lúc tài liệu sắp được gửi đi.” La Mã dừng lại một chút, “Bởi vì tối qua em nhận được một cuộc điện thoại, con trai của Chủ tịch Hội đồng Quản trị công ty nói với em rằng số liệu thống kê hợp đồng có sai sót, bảo em sửa thành 90.”
Con trai của Chủ tịch Hội đồng Quản trị sao có thể gọi điện thoại cho một thực tập sinh vì chuyện nhỏ nhặt như vậy?! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hàn Tô, nhưng ngay sau đó cô đã hiểu ra, nhìn La Mã với vẻ mặt không thể tin được: “Ý cậu là Cao Bằng gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu sửa số liệu?”
Con trai của Chủ tịch Hội đồng Quản trị quả thực không thể nhắm vào một thực tập sinh, nhưng Cao Bằng thì có khả năng nhắm vào La Mã. Hàn Tô nhớ lại vẻ mặt và giọng điệu của Cao Bằng khi nhắc đến La Mã hai tối trước, sắc mặt cô thay đổi liên tục.
“Em vẫn còn giữ lịch sử cuộc gọi, chỉ tiếc là điện thoại iPhone không thể ghi âm.” La Mã bất lực cười, cậu ấy nhìn thẳng vào mắt Hàn Tô: “Tin hay không tùy chị.” Nói rồi, cậu ấy mở cửa bước ra khỏi văn phòng.
Chỉ còn lại một mình Hàn Tô, cô đưa tay lên trán, nhắm mắt, dựa vào ghế. Cô nhớ lại vẻ mặt cam chịu của La Mã vừa rồi, điện thoại bỗng nhiên rung, là tin nhắn của Cao Bằng: “Tối nay, anh đón em đi ăn nhé?”
Cô thầm thở dài, những người này thật sự khiến cô không yên lòng.
Lúc sắp tan làm, luật sư Hồ gọi điện thoại bảo Hàn Tô đến văn phòng cô ấy một lát, nói bận cả ngày bây giờ mới có thời gian xử lý chuyện của thực tập sinh.
Luật sư Hồ bảo Hàn Tô ngồi trên ghế sofa trước bàn làm việc, cô ấy ôm cốc cà phê, mặc bộ vest tweed, vắt chéo chân, hỏi Hàn Tô: “La Mã đến đây hơn một tháng rồi, chủ yếu là làm việc với em, em thấy cậu ấy làm việc thế nào?”
Hàn Tô suy nghĩ một chút, khách quan trả lời: “Ngoại trừ chuyện hôm nay thì trước đây cậu ấy hoàn thành công việc rất nhanh chóng, chủ động, cũng gần như không mắc lỗi. Nhìn chung, so với những thực tập sinh cùng kỳ thì cậu ấy rất nổi trội.”
Luật sư Hồ trầm ngâm một lúc: “Chuyện hôm nay, nói lớn thì không lớn, nhưng phản ứng của khách hàng rất gay gắt. Cứ như thể họ không nhắm vào chuyện này mà là nhắm vào cậu ấy vậy.” Sau đó, cô ấy mỉm cười, hỏi Hàn Tô với giọng điệu đùa cợt: “Thực tập sinh nhà mình đắc tội với người ta à?”
Hàn Tô lạnh sống lưng, không khỏi ngồi thẳng người, cười gượng: “Chuyện này… thì em không rõ lắm. Nếu là mâu thuẫn cá nhân…”
“Vậy thì hoặc là cho La Mã chuyển sang dự án khác, hoặc là… Tóm lại, phải cho khách hàng một lời giải thích.”
Cái gọi là lời giải thích chính là sa thải.
Hàn Tô không nói thẳng ra. Những công ty luật hàng đầu luôn cạnh tranh gay gắt, nhân viên ra vào liên tục, biết bao nhiêu người đứng ngồi không yên, muốn chen chân vào. Còn những người kém cỏi bên trong thì xách va li ra đi là chuyện thường ngày ở huyện. Luật sư vốn là ngành dịch vụ, khách hàng là thượng đế. Cao Bằng là khách hàng, còn La Mã chỉ là một thực tập sinh, nếu khách hàng không hài lòng với thực tập sinh thì chắc chắn thực tập sinh phải ra đi, cho dù Cao Bằng có giở trò gì sau lưng thì cũng không có lý do gì để tranh cãi với khách hàng lớn vì một đứa trẻ.
Cô không khỏi cảm thấy lúng túng. Nếu thực sự là như lời La Mã nói, Cao Bằng giở trò ngáng chân cậu ấy để ép cậu ấy nghỉ việc, vì cô mà đấu đá trên công việc, lôi chuyện tình cảm cá nhân vào dự án thì nếu luật sư Hồ biết chuyện tình cảm của cô suýt chút nữa đã ảnh hưởng đến công việc của công ty luật, chị ấy sẽ nghĩ thế nào?
Tình cảm nghiêng về phía ai là một chuyện, nhưng khi làm việc cô phải công tư phân minh, dứt khoát. Sau khi suy nghĩ một chút, cô nói: “Nếu chỉ nói về chuyện này thì lỗi của cậu ấy cũng không lớn, nhưng nếu khách hàng nhắm vào con người thì một khi khách hàng đã phàn nàn, để làm hài lòng khách hàng, vẫn nên xử lý một cách thích đáng.”
Cuối cùng, luật sư Hồ quyết định: “Em bảo La Mã đến văn phòng chị một lát.” - Thông thường, luật sư hợp danh chỉ gặp riêng thực tập sinh hai lần, một lần là lúc nhận việc, còn lại là lúc nghỉ việc.
Nhưng lúc này, La Mã lại không ở chỗ ngồi.
Hàn Tô đang định gọi điện thoại cho La Mã thì nhìn thấy một tin nhắn Wechat chưa đọc, được gửi cách đây 10 phút, là của Cao Bằng: “Anh đang đợi em ở văn phòng đấy.” Cô vội vàng mở cửa văn phòng tìm Cao Bằng, nhưng bên trong trống trơn, Cao Bằng cũng biến mất.
Cả hai mất tích cùng lúc, cô bỗng nhiên có linh cảm chẳng lành. Cô chạy đến chỗ ngồi của Jennie, gần chỗ ngồi của La Mã, hỏi: “Em có nhìn thấy La Mã không?”
Jennie hóng hớt: “Cậu ấy đi ra ngoài với bạn trai chị rồi! Bạn trai chị đến trước, ngồi trong phòng chị, sau đó cậu ấy đến gõ cửa rồi hai người cùng đi ra ngoài!”
Bạn trai mà Jennie nói chẳng phải là Cao Bằng sao. Nghe chuyện hay ho như vậy, Hàn Tô suýt chút nữa thì đau tim, cô không kịp giải thích, bịa đại một lý do với luật sư Hồ: “Chiều nay, La Mã ra ngoài có việc, em sẽ bảo cậu ấy quay lại gặp chị sau.” Nói rồi, cô vội vàng rời khỏi văn phòng.
Lúc này, La Mã và Cao Bằng đang đứng ở hai bên hành lang, giữa hai người là một thùng rác đơn giản.
Lý do cậu ấy rủ Cao Bằng ra ngoài cũng rất hòa nhã, chỉ hỏi: “Anh có muốn ra ngoài hút thuốc không?”
Cao Bằng sững người, không tìm được lý do để từ chối.
Nhưng đợi đến khi hai người đứng yên vị ở hành lang mới phát hiện ra cả hai đều không mang bật lửa, cũng không mang thuốc lá. Vì vậy, họ bỏ qua lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề.
“18934782922 là số điện thoại của anh?”, La Mã nghiêng đầu nhìn Cao Bằng.
“Là một trong những số tôi ít dùng.” Cao Bằng cười.
“Không ngờ CEO Cao lại sợ tôi đến vậy? Những việc anh làm, anh dám nói với Hàn Tô sao?”, La Mã cũng cười, giọng điệu có chút mỉa mai, “Sợ đến mức phải đuổi tôi đi sao?”
“Cậu hiểu lầm rồi. Là tôi muốn cậu sợ tôi. Còn chuyện nói với cô ấy, cậu có thể thử. Chỉ là, cô ấy có tin không?”
“Tôi chỉ muốn nói với anh, kiểu thủ đoạn này thật nhàm chán, không khiến tôi sợ hãi, chỉ khiến tôi cảm thấy vô vị. Cô ấy không thích anh, anh đuổi tôi đi, cô ấy vẫn không thích anh.”
“Nhưng cô ấy cần tôi.” Cao Bằng nhìn La Mã, “Tôi có tiền còn cậu có gì? Chỉ cần cô ấy cần tôi, sớm muộn gì cũng sẽ thích tôi.”
“Thật sao? Nếu anh chỉ có ưu điểm là giàu có thì đúng là đáng thương.”
“Không.” Cao Bằng mỉm cười, “Người đàn ông không thể cho người phụ nữ thứ cô ấy thực sự muốn mới là đáng thương.”
Hai người càng nói càng tiến sát lại gần, đứng đối diện nhau, một người cao, một người thấp, cả lời nói và ánh mắt đều toát ra vẻ tranh đấu.
May mà hai người không nhìn nhau quá lâu. Ngay sau đó, cửa an toàn ở hành lang mở ra. Nghe thấy tiếng động, hai người lấy lại tinh thần, lùi lại một bước, tiếng giày cao gót lộp cộp, lộp cộp, Hàn Tô chạy đến. Nhìn thấy hai người quần áo chỉnh tề, cô thở phào nhẹ nhõm, xua tan hình ảnh đánh nhau dữ dội, thương tích đầy mình mà cô vừa tưởng tượng trên đường đến đây.
Cô thầm thở dài: “May quá, không đánh nhau. Nếu đánh nhau thật thì đúng là cẩu huyết.”
Nhìn thấy Hàn Tô, Cao Bằng chủ động bước đến, mỉm cười, hỏi: “Sao em lại đến đây? Hai anh em đang tâm sự đấy.”
Hàn Tô cũng thuận theo mỉm cười, hỏi: “Tâm sự chuyện gì thế?”
La Mã lạnh lùng bổ sung: “Tâm sự xem ai đáng thương hơn.”
Nụ cười của Hàn Tô đóng băng. Cao Bằng lại kéo tay cô, nói: “Đi thôi, tan làm rồi à? Anh lại tìm được một quán ăn Tô Châu ngon lắm, hôm nay nhất định phải đưa em đi ăn.”
La Mã: “Ngày nào cũng ăn không sợ béo à? Em thấy dạo này chị ấy béo lên rồi đấy.”
Hàn Tô còn chưa kịp trừng mắt nhìn La Mã đã nghe thấy Cao Bằng trầm giọng nói thêm: “Dù cô ấy có thế nào thì cũng rất xinh đẹp.”
La Mã không nhịn được cau mày, nhìn Hàn Tô: “Anh ta lúc nào cũng thả thính chị lố lăng như vậy sao?”
Cao Bằng cướp lời: “Không được à?”
La Mã lắc đầu: “Giọng điệu giả tạo quá. Ví dụ như câu ‘Dù cô ấy có thế nào thì cũng rất xinh đẹp’ vừa rồi, anh nhấn mạnh vào chữ ‘xinh đẹp’ nghe rất cứng nhắc. Tôi khuyên anh, lần sau nên cải thiện một chút, nhẹ nhàng khi nói hai chữ ‘xinh đẹp’, cả câu sẽ ẩn ý hơn.”
Cao Bằng mất mặt, không nhịn được mỉa mai: “Ồ, cậu giỏi lắm, hay là cậu thử cho tôi xem?”
La Mã chỉ cười: “Không cần. Lời của tôi chỉ nói riêng với chị ấy thôi.”
“…” Hàn Tô thực sự không chịu đựng nổi nữa, cô ba chân bốn cẳng chạy đến cửa thoát hiểm, dùng sức vặn tay nắm cửa mở cửa: “Ra ngoài hết đi! À đúng rồi, La Mã…” Giọng Hàn Tô nhỏ dần, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn, “Luật sư Hồ muốn gặp cậu bây giờ.”
La Mã sững người, nghi ngờ nhìn Hàn Tô, “Chị ấy tìm em là vì…”
Hàn Tô có chút lúng túng, không dám nhìn La Mã. Sự do dự này ngược lại càng khẳng định suy đoán của cậu ấy. Cậu ấy nhìn Hàn Tô với vẻ mặt không thể tin được: “Chị không tin em? Chị vẫn cho rằng là lỗi của em?”
Hàn Tô ngại Cao Bằng đang ở đó nên không tiện giải thích, chỉ nhỏ giọng nói: “Không phải là vấn đề tin hay không tin, đã sai thì là sai.”
Nhưng La Mã lại hỏi cô: “Còn chị? Cho dù biết sự thật, thì chị vẫn nghĩ như vậy sao?”
Sa thải em, là cách xử lý mà chị đồng ý, là cách xử lý thích hợp nhất?
Hàn Tô nhìn vào mắt cậu ấy, trong mắt cậu ấy là sự tổn thương rõ ràng. Cô nghĩ cô đã khiến cậu ấy tổn thương rất nhiều lần, mà mỗi lần cô đều nói thật.
Cao Bằng đứng cách Hàn Tô không xa, khoanh tay nhìn họ. Ánh mắt La Mã từ kẻ chủ mưu - anh ta, rồi chậm rãi chuyển sang Hàn Tô. Vẻ mặt, ánh mắt, còn cô, vẫn luôn nhìn cậu ấy như thể đã chờ đợi rất lâu, La Mã nghe thấy cô lên tiếng:
“Xin lỗi. Phải, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Sa thải cậu là cách xử lý hợp lý nhất cho chuyện này.