Trên đường trở lại kinh thành, Chu Tuy Lâm Tín muốn hỏi Nguyên Tinh có muốn thêm liên lạc ở thê giới thực hay không? Bị bọn Nguyên Tinh dùng ánh mắt thương hại nhìn một hồi lâu, Chu Tuy thiếu chút nữa quỳ xuống đất mà thề, không có tí tà niệm nào với chị Nguyên.
Song lại phát hiện ánh mắt của chị Nguyên càng thêm lạnh lùng vô tình hơn.
Chu Tuy:? Mấy cô gái thiệt là sáng nắng chiều mưa, hắn đã nói sai cái gì vậy?
Cuối cùng Trần Thải Tinh vẫn cho Chu Tuy Lâm Tín nick QQ của cậu, nhân phẩm của hai người này vẫn đáng tin cậy. Từ khi ở trước mặt Quách Dục Trình Lập Phong vạch áo cho người xem lưng, đối với việc ngụy trang thành phụ nữ có thai ở trong game Trần Thải Tinh đã trở nên vô cùng hờ hững.
Kệ ai lúng túng thì lúng túng, dù sao cậu không lúng túng là được rồi.
Chu Tuy cầm QQ đưa cho Lâm Tín, thân thiết lại thêm mấy phần chân chó nói: ” Anh cầm nick của chị Nguyên đi, tôi sẽ không add chị ấy đâu, có động thái gì thì anh báo cho tôi là được rồi, bởi vì hai ta là một đội, tuy hai mà một. Đúng rồi, nghe nói bên cạnh nhà anh có phòng cho thuê hả? Phòng ở của tôi cũng vừa quá hạn…”
Mặt Lâm Tín lạnh nhạt: “Cậu mua đứt cái phòng đó rồi còn gì.” Còn dám bảo quá hạn.
Chu Tuy mặt dày ồ một tiếng, “Anh không nói tôi cũng quên mất, có điều tôi cũng định trang trí lại một chút, chỗ anh lớn, tôi đến chỗ anh ở nhờ mấy hôm được không?”
Hai người tuy hai mà một, quan hệ rất thân thiết.
Trần Thải Tinh ngồi xem Chu Tuy nóng vội muốn đuổi người tới tay, sau đó âm thanh nói chuyện biến mất, sau đó quen thuộc mà rớt vào không gian tối đen, bảng tổng kết cá nhân mở ra.
Trò chơi thần quái, thế giới [Medusa], tổng kết cá nhân của Trần Thải Tinh.
Đạt cấp SS, thưởng 200 kim tệ (có thể đổi thành tiền mặt hiện thực), đạo cụ nhận được: 1
Tiêu trừ oán khí của Hiếu nương: hoàn thành.
Tìm manh mối giá trị cao: hoàn thành.
Giải mã cái chết của Chu Đại: hoàn thành.
Trợ giúp quỷ con tìm được cha: hoàn thành.
Thế giới Medusa được đánh giá có độ khó cấp trung. Trần Thải Tinh tràn đầy phấn khỏi mở đạo cụ, sau đó từ từ hoá đá.
【 Nhìn ai người nấy mang thai: Sử dụng đạo cụ này có thể khiến bạn trải nghiệm cảm giác làm cha trong vài giây~ mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, chỉ có thể tác động lên một đối tượng duy nhất, không thể NP nha ~ (chú thích: Hiệu quả mang thai có thể kéo dài tới hai ngày!) 】
Trần Thải Tinh hoá đá nghĩ đến bụng của mình, sau đó nụ cười từ từ trở nên biến thái, một người vui không bằng nhiều người vui.
Vừa tổng kết xong cậu liền rơi vào trạng thái không trọng lực, mở mắt ra đã ở nhà. Trần Thải Tinh cầm điện thoại trong tay, cúi đầu liền thấy bé ngoan Tiểu Cửu đang ngồi ở bên cạnh cậu, không khỏi sờ sờ đầu Tiểu Cửu.
“Quay về rồi.”
Nguyên Cửu Vạn gật đầu, “Đúng rồi á anh.”
Cảm giác không thích hợp khi từ game quay lại hiện thực đã không còn, Trần Thải Tinh rất nhanh lấy lại tinh thần, cậu nhớ chuyện cuối cùng trước khi vào trong trò chơi là trò chuyện cùng mẹ, nói Tết này không về.
Trước đây khi còn độc thân thì còn có thể cứ thế mà qua loa, hiện tại có Tiểu Cửu, Trần Thải Tinh nhìn Nguyên Cửu nói: “Năm nay có hai chúng ta, lại sắp đến lúc sắm đồ Tết, Tiểu Cửu muốn ăn cái gì? Anh làm cho em.”
Trần Thải Tinh làm được một ít cơm canh đơn giản, lúc còn đi học thì mẹ phải đi làm cả ngày, cơm nước đều một tay cậu tự lo liệu.
Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn nói: “Anh làm gì em cũng thích ăn.”
Báu vật nhân gian như Nguyên Cửu Vạn ai có thể không yêu cơ chứ!
Trần Thải Tinh vò tóc thằng bé, nhìn lên tấm lịch, chưa tới mười ngày nữa là Tết rồi, mấy lần vào trong thế giới trò chơi gần đây đều theo chu kì mười bốn ngày, lần sau vào lại đoán chừng là sau tết âm lịch.
“Ngày hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai anh dẫn Tiểu Cửu mua quần áo mới, còn có đặt mua hàng tết.”
“Đều nghe anh hết.”
Trần Thải Tinh nhìn em trai ngoan ngoãn mắt to, đột nhiên nghĩ đến Hiếu Nương từng nói trên người Tiểu Cửu có âm khí nặng, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra search một vài chùa miếu hương khói thịnh vượng, lên kế hoạch dẫn Tiểu Cửu đến bái phật một phen.
Tắm lá bưởi để trừ tà?
Tắm luôn!
Có thông báo QQ, Trần Thải Tinh search xong chùa miếu liền mở biểu tượng chim cánh cụt, thấy có yêu cầu thêm bạn tốt.
【 Anh đẹp trai đáng yêu 】
Trần Thải Tinh vẻ mặt vô tình ấn từ chối.
Không bao lâu sau QQ nhảy thêm một cái thông báo nữa, lần này 【 Anh đẹp trai đáng yêu 】 ghi chú: Chị Nguyên em là Chu Tuy, không thêm sai đâu!
Trần Thải Tinh: …
Không hiểu nổi thẩm mỹ của tên này.
Dù sao thì vẫn ấn đồng ý.
Bên kia nhanh chóng đánh chữ: 【 Trí nhớ để lâu liền trở nên vô dụng, em tìm nửa ngày mới nhớ ra. Chị Nguyên, là chị sao? Em là Chu Tuy. 】
【 Phải 】 Trần Thải Tinh lạnh nhạt nhìn chằm chằm tên tài khoản của Chu Tuy.
Chu Tuy còn không biết, nhanh tay lạch cạch bấm chữ: 【 Chị Nguyên, em ở thành phố Y, chuẩn bị ăn Tết, em và Lâm Tín muốn mua một chút đồ Tết gửi chị, vốn là muốn mua quần áo gì đó cho đứa bé, mà lại không biết là nam hay nữ, bọn em quyết định không mua, chờ em bé sinh ra, đưa bé cái khoá Trường Mệnh vậy, cũng như cảm ơn chị Nguyên đã chăm sóc bọn em trong trò chơi.】
【 Chị Nguyên? Chị Nguyên? Chị đâu rồi? 】
【 Không ở đây. 】
Chu Tuy nhìn chằm chằm ba chữ “không ở đây”, giống như không biết đọc hiểu, cầm điện thoại di động nằm nhoài lên người Lâm Tín, “Chị Nguyên như dị là có ý gì? Sao đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt như vậy, có phải là để tránh hiềm nghi không? Tôi nói rồi, anh nhắn cho chị ấy sẽ hay hơn.”
Lâm Tín quanh cũng không tìm được chỗ ngồi thích hợp, bèn hạ bả vai, khiến cái tên đang nằm trên người hắn lăn xuống, lúc này mới nói: “Có thể là chị Nguyên không muốn chúng ta biết chỗ ở của chị ấy ở hiện thực, đừng gấp quá.”
“Cũng đúng, chị Nguyên nếu muốn tìm một tiểu thịt tươi, chúng ta chạy tới, nhỡ đâu lại gây hiểu nhầm thì không tốt.” Chu Tuy khóc lóc van nài nằm trên đùi Lâm Tín, nhìn thấy ba chữ lãnh khốc trên màn hình, hiếu kỳ nói: “Thật muốn biết tiểu thịt tươi nào có thể làm chị Nguyên theo…”
Nguyên – tiểu thịt tươi hàng thật – Cửu Vạn đang dùng vỏ bưởi để tắm, tắm xong cảm giác mình cũng bị biến thành quả bưởi.
Hương bưởi lan tỏa nơi nơi.
Trần Thải Tinh nhìn mặt thằng bé đầy nếp nhăn, nhịn không được cười ha ha, nói: “Để anh ngửi một cái, thật là thơm.” Nhéo hai má em trai, “Biết em khó chịu, lát nữa ra ngoài anh mua kẹo hồ lô cho em.”
Buổi tối hai người đi vài vòng, ăn một bữa thịt nướng, trên đường quay về, hai người một lớn một nhỏ đều cầm một chuỗi kẹo hồ lô, tiếng gặm vang lên giòn tan. Đến nhà hai người lại ngồi trên ghế salon xem TV, Trần Thải Tinh nói sẽ xem phim hoạt hình cùng Tiểu Cửu, kết quả Tiểu Cửu không thích xem loại phim này, cuối cùng họ lại chọn một bộ phim cũ về cương thi.
Đây chính là tuổi thơ của Trần Thải Tinh.
“Không biết trong thế giới trò chơi có cương thi không nhỉ?” Trần Thải Tinh vui suóng ăn khoai tây chiên.
Nguyên Cửu Vạn đáng yêu linh động thuần khiết mở đôi mắt to vô tội nhìn: “Anh muốn đánh cương thi ạ?”
“Tò mò thôi, không biết cương thi trong game có mặc quần áo triều Thanh không, hay mặc của triều đại khác.” Tiếng Trần Thải Tinh nhai khoai tây chiên rộp rộp rộp vang vọng.
Từ khi có bụng bia trong game, về lại thế giới hiện thực thì Trần Thải Tinh cũng trở nên hư hỏng, chưa hề đến phòng gym lần nào! Vốn bây giờ cậu không đi làm, có một đống thời gian rảnh, nhưng trước đây cậu cũng chả mấy khi có động lực mò tới phòng gym, bây giờ thì mỗi ngày chỉ muốn sống phóng túng cùng Tiểu Cửu, mượn cớ trò chơi có độ nguy hiểm lớn, trở về thế giới hiện thực bèn cứ thế tận dụng thời gian mà hưởng thụ cuộc sống, hơn nữa trong trò chơi cậu còn giả trang phụ nữ có thai, nếu như cậu quá mạnh mẽ thì sẽ khiến cho những người chơi khác sợ hãi cậu.
Trước đây cậu cai hết mấy thứ nước uống có ga, đồ ăn không tốt cho sức khỏe, bây giờ hết lẩu đến thịt nướng rồi lại kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt, cuộc sống dư lày thiệt tốt biết bao.
“Anh muốn xem cương thi của mấy triều đại khác sao?” Nguyên Cửu Vạn nghiêng đầu hỏi.
Trần Thải Tinh: “Thực ra là muốn thử vào thế giới cương thi trong game, chị gái xinh đẹp vác bụng bầu, một tay dắt theo em trai, phía sau mông là cương thi, vừa tưởng tượng đã thấy viễn cảnh đó kích thích biết bao.”
Xem phim xong rửa mặt lên giường, ngày hôm sau trời lạnh đến mức mặt đất đóng băng, Trần Thải Tinh bọc Tiểu Cửu thật dày, quàng thêm khăn quàng cổ có lỗ tai mèo, quấn cho cả người Tiểu Cửu dày cộp nhìn giống như một con gấu con, lái xe đến vùng ngoại thành đi viếng chùa miếu.
Hai người sáng sớm đã đến nơi, ở cửa miếu ăn bữa sáng, cuốc bộ lên trên đỉnh nuối.
Nguyên Cửu Vạn lớn lên vốn đã đáng yêu, hôm nay mặc vậy lại còn đáng yêu hơn nữa, dọc theo đường đi rất nhiều các bác các chị vây xem chụp ảnh, sắc mặt không mấy vui vẻ, thế mà khi Trần Thải Tinh quay đầu lại hỏi có mệt hay không, có buồn ngủ hay không, lập tức show ra khuôn mặt nhỏ phúng phính đáng yêu vô cùng.
Các bác các chị đang vây xem: …
Không nghĩ tới bạn nhỏ này có thể thay đổi vẻ mặt khác nhanh như vậy.
Đến chùa miếu, mua hương đèn, Trần Thải Tinh lúc chưa bị kéo vào trò chơi thần quái thì hoàn toàn không tin vào mấy thứ thần phật này, bây giờ thì lại vô cùng thành tâm, muốn không tin cũng không được. Lôi kéo Tiểu Cửu đi vào bái xong, hai người cũng không trở về ngày, Trần Thải Tinh vẫn đi loanh quanh, ngắm nhìn người đến người đi thắp hương thắp khói, tính cho Tiểu Cửu hưởng sấy tí mùi nhang đèn, xua đuổi âm khí.
Nguyên Cửu Vạn ngày hôm qua được ướp hương bưởi, hôm nay lại được xông “hương”, đã vậy còn là do Trần Thải Tinh một tay mà thành.
Thành ra khi hai người đứng dưới lầu, có một ông từ đến gần hỏi Trần Thải Tinh có muốn xin quẻ không, Trần Thải Tinh vừa hỏi bao nhiêu tiền, ông từ nói xin quẻ không cần tiền, giải xăm hai mươi. Trần Thải Tinh nghĩ nghĩ, thấy cũng không mắc, lại thấy rằng dù sao cũng đã đến đây, cầm tiền trên tay, hỏi xin đường nhân duyên của cậu.
Người khác đều thành đôi thành cặp, lúc nào thì cậu mới thoát được kiếp FA.
Quẻ xăm là quẻ Cát, ông từ chúc mừng, nói rằng đây là quẻ tốt nhất. Trần Thải Tinh vui vẻ, cảm thấy thiệt là đáng tin! Sảng khoái móc hai mươi đồng tiền mặt, kêu Cửu bé ngoan chờ cậu một lúc.
“Sang năm, đường tiền tài lẫn công danh của thí chủ đều rất tốt, có quý nhân phù trợ, gặp dữ hóa lành, quẻ tốt đó.”
Trần Thải Tinh: “Vậy nhân duyên của tôi thì sao? Sang năm có thể thoát ế không vậy Đại sư?”
Có lẽ xưa giờ đại sư chưa từng thấy thanh niên trẻ tuổi nào một lòng suy nghĩ đến chuyện hôn nhân như vậy, dừng lại, nghiêm túc nghiên cứu lại quẻ xăm.
“Chuyện này … ”
“Đại sư làm sao vậy? Không tốt sao?”
Ông từ lắc đầu, cau mày, nhìn chằm chằm quẻ xăm, “Không phải không tốt, là vô cùng tốt.”
Trần Thải Tinh mặt mày hớn hở, xem ra có thể thuận lợi thoát ế, tìm một người cha nữa cho Tiểu Cửu.
“Quẻ bói này nói, nhân duyên của thí chủ đã đến, còn có cả người nối dõi, mạng của ngài nếu ở cổ đại thì chính là mệnh cách của Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ… ”
Trần Thải Tinh nghe thấy có chỗ nào đó sai sai, “Hoàng hậu? Còn có người nối dõi?” Một tên gay như cậu mà cũng có người nối dõi? Cứ thế mà đội nón xanh huh?
Ông từ cũng lúng túng, “Tôi chỉ dựa theo quẻ, quẻ nói thí chủ sang năm sẽ có con.”
Hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó là yên lặng một hồi.
“Anh, em đói rồi, chúng ta về nhà ăn cơm cơm có được không?” Nguyên Cửu Vạn đột nhiên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí lúng túng này.
Giờ người ta đang đứng trước cửa chùa, tiền cũng đưa rồi, lấy về cũng không hay ho lắm. Trần Thải Tinh đành bị dắt mũi chấp nhận câu chuyện về đứa con và cái mũ xanh, còn có số mệnh mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu nương nương của cậu, nghĩ thầm dựa theo tiên đoán của quẻ xăm, vậy đối tượng tương lai của hắn chính là người ngồi vào cái ngôi hoàng đế, nghĩ như vậy cũng có chỗ tốt.
Nhưng mà cứ nghĩ tới người kia là thiên kim lá ngọc cành vàng, vậy mà lại kết hôn với cậu rồi sinh cho cậu một đứa con, khuôn mặt Trần Thái Tinh trở nên ỉu xìu.
Lừa hôn là một chuyện hết sức cặn bã.
“Anh không phải người như thế!” Trần Thải Tinh ở trên xe nói ra suy nghĩ của mình, cuối cùng tổng kết, “Mặc kệ thiên kim giàu có ra sao đi nữa, em xem anh trai em giống như một tên gay cặn bã lừa hôn vì tiền sao?!”
Nguyên Cửu Vạn ngồi ghế sau vẻ mặt phức tạp, nhưng vẫn lắc đầu như trống bỏi, nhanh chóng nói: “Không đúng không đúng, anh không phải.”
“Vẫn là Tiểu Cửu tốt nhất.” Trần Thải Tinh lái xe, “Chúng ta cũng không phải là người quá mê tín.”
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Trần Thải Tinh liền dắt Tiểu Cửu đi trung tâm thương mại, mua đồ mới để ăn tết. Nguyên Cửu Vạn từ đầu đến chân đều là quần áo mới, đã vậy còn toàn những bộ trang phục vô cùng đáng yêu, đứng ở trước gương ngọt ngào đến mức chịu không nổi, nhưng ai dám bảo không yêu chứ!
Vì vậy Nguyên Cửu Vạn mặc một thân đồ mới, ngày ngày ôm chân Trần Thải Tinh làm nũng bán manh, muốn cái gì có cái đó, muốn ôm có ôm muốn hôn có hôn.
Hôm nay Trần Thải Tinh mang theo Tiểu Cửu đi siêu thị mua cho xong đồ dùng ngày Tết, vừa đến cửa nhà điện thoại liền vang lên. Nguyên Cửu Vạn cởi áo khoác, ngoan ngoãn lấy dép lê từ tủ giày đặt bên chân Trần Thải Tinh, Trần Thải Tinh xoa nhẹ tóc Tiểu Cửu khen một câu, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn liền biết là Quách Dục gọi tới.
“Năm mới vui vẻ, chúc sớm trước giao thừa.” Giọng nói của Quách Dục đầy vẻ vui sướng, “Tôi tính tính toán toán đoán được cậu và Tiểu Cửu đã ra khỏi trò chơi.”
“Ra được mấy ngày rồi.” Trần Thải Tinh thay đổi dép lê nói.
Quách Dục cũng không có gì chuyện quan trọng, chủ yếu là tán dóc, “… Bây giờ tôi cũng chẳng còn liên lạc mấy với đám bạn bè ngày trước, đôi khi bọn họ cũng có gọi cho tôi, nhưng tôi cứ sợ sẽ bị kéo vào trò chơi, lúc nào cũng ăn uống chơi bời rồi lại phải vào thế giới trò chơi, cuộc sống cũng chả còn ý nghĩa gì nữa.”
Trần Thải Tinh vẻ mặt vô cảm, “Tôi nghe cậu nói, tiếp tục đi.”
Quách Dục:…
“Hề hề hề, vốn còn muốn cải cách tư tưởng một chút.” Quách Dục thổn thức cảm thán: “Rõ ràng là làm phú nhị đại ăn no rững mở chờ chết vẫn happy nhất.”
Trần Thải Tinh: “Tính cà khịa hả? Tin tôi cúp máy không?.”
“Đừng đừng đừng, chị Nguyên nói thêm chút đi. Cậu định ăn Tết thế nào? Tụi này tính lên núi nướng BBQ thịt dê, muốn đi không? Tự lái xe đi, tôi sắp xếp cho.” Quách Dục giở giọng trách mách qua điện thoại, “Lão Trình thật là nhàm chán, suốt ngày giữ mình trong sạch, tập luyện cứ như cái máy, tôi thấy cơ bụng tám múi có thể biến thành cơ bụng chín múi luôn rồi.”
Trần Thải Tinh nghĩ đến bốn múi của mình, cái đề tài này cậu cũng không muốn tiếp tục.
“Cậu có biết là giờ cậu y hệt mấy bà vợ già suốt ngày càm ràm chồng mình không biết quan tâm vợ con không?”
Quách Dục suy nghĩ một chút, “Cũng giống thật, y hệt như bà vợ đang tố khổ với hội chị em.”
Người chị em Trần Thải Tinh: …
“Quách Dục, cậu ỷ lại vào việc bây giờ tôi với cậu đang nói chuyện qua điện thoại, muốn gì làm nấy hử? Chờ xem, vào trong trò chơi đừng hòng tới gần tôi.”
“Đừng đừng đừng, anh Tinh em sai rồi, ô..ô…~” Quách Dục ở trong điện thoại kêu ầm lên.
Trần Thải Tinh lạnh lùng vô tình ấn nút kết thúc trò chuyện. Không lâu sau Quách Dục gửi tin nhắn thoại tới, giọng điệu vừa nheo nhéo vừa tức giận, “Anh Tinh nếu anh không muốn đi lên núi nướng dê, chúng ta có thể đi Hải Nam nha, ở đó tôi có một căn biệt thự ven biển vô cùng rộng lớn, chúng ta đi có thể đi lướt sóng~~ ”
Sóng biển cũng không dìm chết được cậu.
Trần Thải Tinh chảy xuống nước mắt bần cùng, nhớ tới quẻ bói của chính mình, bất kể là thiên kim lá ngọc cành vàng hay là vương tử cao quý, cậu cũng không ngại làm Hoàng hậu nương nương của người ta, thật sự!
Hai người bần cùng một hồi, cũng không thương lượng được đến cùng có đi hay không, cuối cùng Trần Thải Tinh lười tám nhảm cùng Quách Dục, buổi chiều cậu còn định làm vằn thắn.
Tiểu Cửu ngồi ở trên băng ghế nhỏ ngoan ngoãn nhặt rau hẹ, Trần Thải Tinh ở trong nhà bếp, chờ trộn xong nhân bánh, trong ti vi chiếu kênh mua sắm, người MC cố sức hét lên không cần 998, chỉ cần 668 là có thể mang về nhà, một lớn một nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn ăn, một người cán vỏ làm vằn thắn, một người ngoan ngoãn nghiêm túc học, trải qua những ngày tháng yên bình như thế này, Trần Thải Tinh cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Đã tới ngày hai tám rồi, ngày mai phải tổng vệ sinh, rồi ngày mốt anh sẽ chiên đùi gà cho em ăn.”
“Được.”
Cuối cùng vừa gói xong sủi cảo, nước trong nồi cũng được đun sôi, đang muốn thả sủi cảo, thì bị kéo vào trò chơi.
Trần Thải Tinh: Đã lâu không ngâm thơ rồi.
Tắt bếp, đám sủi cảo này chờ bọn họ về rồi ăn.
Mười phút chuẩn bị trước khi vào trò chơi Trần Thải Tinh đã quen tay làm nhanh, trước tiên mở ra phần thưởng của thế giới trước – manh mối của thế giới này 【pua giáo viên trung học】, Trần Thải Tinh nhíu mày lại, cái từ pua này từng được nhắc đến trong mấy tin tức ở Weibo quãng thời gian trước, Trần Thải Tinh có xem qua, nhưng cậu vẫn cứ search qua một lần, dùng đạo cụ hóa trang thành phụ nữ.
Đạo cụ có thể mua trong thương thành có ba thứ.
Bùa hộ mệnh: tám đồng vàng.
Bùa Ác quỷ: mười lăm đồng vàng.
Gặp quỷ: ba đồng vàng.
Trần Thải Tinh nhìn hai đạo cụ phía sau, thắc mắc trong đầu. Ở thế giới trò chơi lần này, chẳng lẽ không mua bùa thì không thể gặp quỷ sao? Quỷ ở thế giới này nhu nhược như thế sao?
Còn cần người chơi dùng bùa ác quỷ giúp ngươi một tay?
Nhưng không cho phép cậu suy nghĩ nhiều, cảm giác không trọng lực của trò chơi đã đến.
Trường cấp ba Thanh Dương tọa lạc bên một sườn núi thuộc khu ngoại ô tiếng tăm của thành phố Thanh Dương. Là trường trung học nội trú, mỗi tháng chỉ cho học sinh về nhà nghỉ ngơi hai ngày, tất cả học sinh đều phải ở trong ký túc xá, nội quy nghiêm ngặt, nhà trường kỷ luật, giúp cho tỉ lệ lên lớp của ngôi trường này nổi danh toàn quốc.
Giờ khắc này có một đám chừng mười người đang bị chặn lại ngoài cổng trường.
“Đây là đâu?”
“Mấy người là ai? Tôi đang ở nhà chuẩn bị ăn cơm tối, sao tự dưng lại xuất hiện ở đây?”
“Có ai có thể giải thích không? Nơi này rốt cuộc là nơi nào, chuyện gì xảy ra.”
Cửa sắt điện tử từ từ mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc tây trang xuất hiện, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, mang một cái mắt kính gọng đen, cao cao tại thượng quét mắt nhìn đám người đang la hét, trong mắt không che giấu nổi sự xem thường, “Các cậu chính là học sinh trao đổi đợt này? La hét ầm ĩ, chả ra thể thống gì.”
Đoàn người lập tức yên tĩnh, nhìn người phụ nữ trung niên đang ngẩng cao đầu, thần sắc nghiêm túc cực kỳ giống thầy chủ nhiệm thời học sinh của bọn họ.
“Tôi có thể hỏi một chút chuyện gì đang xảy ra không? Vì sao tôi lại tới đây?” Trong đám người chơi có một nữ newbie giơ tay lên hỏi.
Cô chủ nhiệm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lạnh như băng trả lời: “Trường cấp ba tư thục quốc tế Ấu Giai đã liên lạc và tiến hành hoạt động trao đổi học tập, các cô cậu là học sinh trao đổi lớp 11 do Ấu Giai cử tới, nếu đã vào trường cấp ba Thanh Dương của chúng tôi thì phải nhanh chóng vứt hết mấy cái thói quen của trường tư nhân các cô cậu đi, tôi mặc kệ nhà các cô các cậu có bối cảnh như thế nào, có bao nhiêu tiền, đã học ở Thanh Dương thì thành tích mới là thứ quyết định mọi thứ.”
“Ở đây không cần làm ba cái chuyện không đâu, chỉ cần nghe mệnh lệnh của thầy cô là được rồi, có vấn đề gì khác không?”
Cô chủ nhiệm đảo qua mặt từng học sinh trao đổi, lại nhìn thấy trong đám người có một nữ sinh bụng lớn, sắc mặt cô chủ nhiệm tái nhợt, “Cô, đi ra, tên gì? Chuyện gì xảy ra với cái bụng?”
“Thưa cô, em là Nguyên Tinh Tinh.” Trần Thải Tinh cảm thấy được thêm một chữ Tinh vào tên mình thì sẽ thích hợp với bối cảnh của thế giới trò chơi lần này.
Nữ sinh cấp ba đơn thuần đáng yêu.
“Tôi hỏi có chuyện gì xảy ra với bụng em?” Sắc mặt cô chủ nghiệm rất kém, đầy mặt chán ghét, “Tuổi còn trẻ mà không chịu sống cho đàng hoàng, vác theo cái bụng bầu, cuộc cá nhân bừa bãi, đừng gọi tôi là cô giáo.”
Trần Thải Tinh không thèm nghe, vỗ về cái bụng, nở ngụ cười ngây thơ vô tội, “Cô ơi, em đang mang thai, nhà em có tiền, chờ em sinh ra người thừa kế, về nhà kế thừa gia sản tiền tỉ trong nhà, chắc cô chưa bao giờ phải đau đầu về việc trong nhà có ngai vàng đang chờ được thừa kế ha.”
Một câu một chữ đều gọi cô giáo, tức chết bà! Cậu là một tên FA, bụng bia thì làm sao, không đàng hoàng chỗ nào!
Các người chơi khác:???
“Được!” Trong đám người vang lên tiếng vỗ tay lốp bốp, Quách Dục nín cười, vỗ tay động viên, “Chị Nguyên của em nói hay, chị Nguyên của em vừa có tiền vừa trâu bò! Đứa trẻ trong bụng chị em chính là thái tử, có thể nhất thống thiên hạ, thiên thu vạn đại!”
Cô chủ nhiệm nghe xong muốn ngất luôn tại chỗ.
“Các cô cậu!!! Thanh Dương sẽ không để cho đám bại hoại mấy người bước qua cổng trường.”
“Cô ơi cô đừng có quá đáng nha, người ta chỉ là mang thai mà thôi, có làm gì sai đâu, có tiền cũng không phải lỗi tại em, hừ!” Trần Thải Tinh xinh đẹp hừ một tiếng.
Vô cùng chuyên nghiệp nhập vai một cô gái ngốc ngốc trắng trẻo đầy ngọt ngào, có chút tương đồng với mấy đứa nhóc thiểu năng trí tuệ
Vì thế mà người chơi cùng NPC giằng co tại cửa. Có tay oldbie tỏ ra bất mãn đối với phụ nữ có thai là Nguyên Tinh, mọi người lần đầu tiên gặp phải tình huống không thể vào phó bản trò chơi mà phải cứ phải xàng xê dê ngổng ở ngoài cửa, ai biết được nếu không vào thì có chết hay không.
“Cô ơi, chúng em không mang thai, chúng em có thể vào không?” Có người chơi thái độ cung kính hỏi cô chủ nhiệm.
Cô chủ nhiệm hếch mũi hả giận, miễn cưỡng gật đầu, “Các em có thể đi vào, mà nghe cho kỹ, vào trong trường Thanh Dương phải nghe theo quy củ của chúng tôi, thói quen sinh hoạt không đàng hoàng bên ngoài đều phải từ bỏ hết cho tôi, nếu không tôi sẽ đuổi các em ra khỏi trường, đừng vì con sâu làm rầu nồi canh.”
Tay oldbie kia bị NPC chỉ thẳng mặt mà nói xéo nói xiên, sắc mặt trở nên khó coi, nhưng để bước qua cổng trường đành phải cắn răng nhịn nhục bà già khó tính này, chỉ là trong lòng không ngừng chửi thề.
Trần Thải Tinh thì hoàn toàn trái ngược, cậu mở miệng nói.
“Cô ơi, cô đừng có quá đáng nha, người ta lớn lên xinh đẹp như vậy, có chỗ nào giống sâu bọ chứ.” Trần Thải Tinh tiện tay lôi Tiểu Cửu ra đứng trước mặt, “Hơn nữa, em trai em còn là thiên tài á, không có tụi em thì tỉ lệ lên lớp của trường…hừm hừm.”
Quách Dục nghẹn đến sắp không nhịn nổi, hung hăng lấy cùi chỏ đụng Trình Lập Phong, nháy mắt ra dấu.
“Lão Trình ông thấy không, bà già kia sắp bị tức chết ha ha ha ha.”
Cô chủ nhiệm sắc mặt tái xanh, gần như muốn động thủ đánh người, thả lời hung ác: “Cậu, các cô, còn có cậu, những người khác đều đi vào, còn mấy người thì đừng hòng bước vào nửa bước, trường học của chúng tôi không cần loại rác rưởi này.”
Một câu nói dù không chỉ mặt điểm tên, nhưng cũng đã bao gồm cả Trình Lập Phong cùng Nguyên Cửu Vạn ở bên trong. Một người là bởi vì chị gái là một đứa thiểu năng trí tuệ, một người khác lại là vì âm thanh cười cợt của Quách Dục quá lớn.
Tay oldbie cười ha ha nói: “Cô ơi chúng em rất nghe lời, chúng em có thể vào trong không?”
“Được thôi.” Cô chủ nhiệm đầy lòng trắc ẩn cho phép những người kia bước vào, sau đó dùng ánh mắt xem thường lạnh lùng chế giễu liếc đám người đứng gần cô gái mang thai kia.
Còn có mấy newbie sợ sệt nháo nhào cả lên không rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng không dám vào mà đứng ở bên ngoài.
Cứ thế chưa tới mấy phút, từ trong trường học có một người đàn ông trung niên đi ra, nhìn bề ngoài trông có vẻ vô cùng hiền lành, nói: “Cô giáo Lưu, sao nãy giờ vẫn chưa tiếp nhận xong học sinh mới? Hiệu trưởng đang còn chờ đấy.”
Trần Thải Tinh lúc này cáo trạng: “Cô Lưu xem thường em, không cho chúng em vào trường học.”
Sắc mặt cô chủ nhiệm Lưu khó coi nói: “Chủ nhiệm Hồ, anh nhìn xem, thế này là thế nào, bụng lớn như vậy còn dám vào trường học, ảnh hưởng đến môi trường học tập của trường chúng ta thì sao? Tôi kiên quyết không để cho nữ sinh này tiến vào.”
“Cô giáo Lưu, xin bớt giận. Em ấy là học sinh trường Ấu Giai, chỉ đến đây để giao lưu, không ở đây lâu, coi như cho tôi chút mặt mũi nhá.” Chủ nhiệm Hồ điều đình.
Mà chủ nhiệm Lư lại không muốn cho chủ nhiệm Hồ tí mặt mũi nào, bày ra tư thế có cô ta thì không có tôi. Mặt chủ nhiệm Hồ cũng trầm xuống, nói: “Lần giao lưu này, trường Ấu Giai ủng hộ cho trường ta rất nhiều sách vở, máy tính, còn cho tiền sửa sang lại ký túc xá cho học sinh… ”
Trần Thải Tinh há mồm liền ra, “Là nhà em quyên góp á.”
Quách Dục:?
Mém tí tôi cũng tin chị đó.
Sắc mặt cô chủ nhiệm rốt cuộc cũng thay đổi, sau đó nghe chủ nhiệm Hồ nói: “Lần này hai trường giao lưu hoạt động bắt buộc thường niên, dựa trên giao ước hữu nghị giữa hai trường, tôi không có thẩm quyền quyết định này nọ, hay là cô Lưu tự nói với hiệu trưởng đi.”
“…” Cô chủ nhiệm bẽ mặt, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, chỉ có thể nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được thôi, cho cô ta đi vào.”