Ở trong game thần quái sinh bánh bao

Chương 55: Tằng Nam



Editor: Maris

Bốn người không vội vã từ từ chậm rãi ăn xong bữa sáng, bọn họ còn chưa ăn xong, thời gian tập thể dục buổi sáng đã kết thúc.

Mấy học sinh trật tự tiến vào phòng ăn, đáng ra nam nữ phải im lặng xếp hàng đi tới cửa đột nhiên vang lên tiếng thảo luận ồn ào.

“Thơm quá aaaaa.”

” Hôm nay có món gì thế? Sao lại thơm như vậy.”

“Tôi nghe thấy mùi bánh bao thịt.”

“Còn chưa tỉnh ngủ à? Chu Bái Bì* sao có thể làm bánh bao thịt được chứ, hôm nay chắc lại là nước cơm phối cải bẹ với thêm vài mẩu bánh mì ấy.”

(*) Cường hào ác bá bóc lột sức lao động người khác, nhân vật dưới ngòi bút của Cao Ngọc Bảo.

Nói là nói như vậy, nhưng mùi đồ ăn thơm vậy, ngay cả những người chịu trách nhiệm kỷ luật cũng có chút sững sờ. Bước chân nhóm học sinh tăng nhanh, nhìn thấy bữa sáng trước cửa sổ, nhất thời vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:

“Thật sự có tiểu long bao* áaaaaaa!” (*) loại bánh bao có nước súp bên trong.

“Còn có bánh bao nhân thịt nữa kìa!”

“Tôi còn nhìn thấy súp chua cay nữa!!”

Hơn nữa cũng không đắt, xấp xỉ với mấy món ăn bình thường mà thôi. Nhưng nếu muốn nếm thử toàn bộ trong một lần thì tất nhiên là vẫn không thể.

“Dì ơi, sao ngày hôm nay làm nhiều món thế ạ?” Có học sinh hiếu kỳ hỏi.

Dì lấy cơm vui vẻ ra mặt nói: “Tháng này mấy đứa được hưởng quyền lợi đặc biệt, nhà ăn sẽ do Nguyên tổng tiếp quản trong một tháng, Nguyên tổng là tự mình bỏ tiền ra bao mọi người ăn ngon đó.”

“Nguyên tổng là vị nào á? Không phải trước kia là Chu Bái …” học sinh đó không dám nói tiếp biệt danh của ông chủ căn tin lúc trước.

Dì đó liền chỉ tay về một hường, “Kia, vị mặc váy có mái tóc dài trông rất xinh đẹp kia chính là Nguyên tổng đó.”

Nhóm học sinh vừa nhìn liền sốc toàn tập. Họ không chỉ bị vẻ đẹp của Nguyên tổng làm cho khiếp sợ, mà họ còn không ngờ tới vị này tuổi còn trẻ mà đã có nhiều tiền như vậy. Có một học sinh nhận ra cậu, lên tiếng: “Đây không phải là học sinh trao đổi mới tới sao?”

“Được rồi, im lặng nào, mau nhanh chóng đi ăn cơm đi, ăn xong còn đi học sớm nữa.” Kỷ luật viên nói hai tiếng, nhưng cũng không có hiệu quả lắm.

Bởi vì bữa sáng quá tuyệt vời, mọi người được ăn mỹ thực thơm ngon nóng hổi, đối với đề tài về ông chủ mới này cũng thảo luận vô cùng nhiệt tình.

“Một cái bánh bao thịt heo, một bát cháo ngũ cốc chỉ có hai đồng, bên trong bánh bao béo ngậy, đã bao lâu rồi tôi không được ăn món mặn như vậy chứ?” Có tiền thì thức ăn sẽ như thế này đây, bánh bao so với bàn tay còn muốn lớn hơn, bên trong nhét đầy đậu phụ, miến, măng cùng thịt được cắt hạt lựu, cắn một miếng đã có thể cảm nhận được hương thơm nức mũi. Cháo ngũ cốc cũng không như chén cháo toàn rau quả lúc trước của Chu Bái Bì, bên trong chứa đầy táo đỏ, câu kỷ, hạt óc chó, không cần bỏ thêm đường nước cũng đã ngọt thanh.

Tiền ăn nhiều thì đồ ăn cũng trở nên phong phú, có người không khỏi cảm thán: “Đây chính là giá trị của đồng tiền, không giống như trước kia, xin thêm ít dưa muối để lên trên cũng kêu tôi thêm tiền.”

Trong số bọn họ cũng có người lặng lẽ âm thầm đánh giá Nguyên tổng đang ngồi bên cửa sổ, vừa gặm bánh bao vừa nói: “Tôi xin trịnh trọng tuyên bố, Nguyên tổng chính là nữ thần của tôi!”

“Gia vị đi kèm đây!!”

“Tiền cơm rẻ thật đó! Các cậu nói xem, liệu Nguyên tổng có được lợi gì không nhỉ?”

“Cậu không nghe dì ấy nói là cô ấy chỉ tiện tay trả tiền à? Nguyên tổng thật tốt bụng mà!”

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủ, Trần Thải Tinh đã có thể thu được rất nhiều thiện cảm từ nhóm học sinh.

“Có không ít đứa nhìn chị à nha, còn nói chị là nữ thần của bọn nó nữa, không biết chị có cảm nghĩ như thế nào đây hả?” Quách Dục nhiều chuyện chen vào.

Trần Thải Tinh nhẹ nhàng vén tóc, khẽ mỉm cười: “Chúng ta tốt bụng thật mà, trở thành nữ thần của nhóm học sinh cấp ba chẳng lẽ không phải là điều rất bình thường sao? Bọn họ đúng là có mắt nhìn đó.”

Quách Dục: Nếu để cho đám nam sinh kia biết dưới váy nữ thần nhà mình có JJ, lấy ra so với bọn họ còn muốn lớn hơn… chắc sẽ đặc sắc lắm á.

Bốn người dùng bữa xong liền rời khỏi nhà ăn.

Buổi sáng tháng tư tháng năm, đặc biệt là ở giữa sườn núi, trời vẫn còn lạnh. Trần Thải Tinh mặc một thân váy hoa liền áo, phối với một chiếc áo len cổ lọ màu vàng cam, lộ ra đôi chân thon dài mịn màng trắng nõn, dưới chân mang một đôi giày đế bằng, một thân quần áo toát lên vẻ thanh xuân tươi mát lại rất dịu dàng…Đi chưa được vài bước liền hắt hơi một cái, Trình Lập Phong đi bên cạnh liếc mắt nhìn cậu, cởi áo khoác ra đưa cho Trần Thải Tinh.

Trần Thải Tinh thấy Trình Lập Phong mặc áo ngắn tay, lộ ra vóc người hoàn hảo, chua chua nói: “Không cần.”

“Cậu không lạnh à?”

“Người ta là nữ sinh trung học trong sáng không sợ lạnh.” Trần Thải Tinh chịu lạnh mỉm cười.

Trình Lập Phong cũng không miễn cưỡng, mặc lại áo khoác của mình. Nguyên Cửu Vạn lại trừng mắt nhìn hắn, như gặp kẻ thù truyền kiếp, nói: “Anh không cần phải lấy lòng chị tôi, tôi có anh rể rồi, anh rể của tôi cực kỳ đẹp trai đó.”

“Em có anh rể à? Sao chuyện này chị của em không biết gì hết vậy?” Trần Thải Tinh cố ý trêu Tiểu Cửu.

Nguyên Cửu Vạn chớp chớp mắt, hàm chứa bí mật dễ thương cất lời: “Chị ơi, chị quên mất anh trai có cơ ngực lớn sao? Em thích anh ấy lắm, để anh ấy làm anh rể của em có được không?”

“Tốt thì tốt a, nhưng hắn làm anh rể của em, chị của em có khác gì thủ tiết cơ chứ!” Trần Thải Tinh thở ngắn thở dài: “Cũng không thấy xuất hiện, coi như ra được đây cũng không biết là có thể “lái xe” hay không nữa.”

Quách Dục:???!!!

“Biểu cảm của cậu như vậy là có ý gì? Đàn ông con trai chúng tôi muốn ở bên nhau đương nhiên sẽ phải cùng nhau “lái xe” rồi, bằng không thì yêu đương kiểu gì?” Trần Thải Tinh nhàn nhạt nói: “Tôi đây là dùng đạo cụ ngụy trang thành, không phải là con gái thật đâu nhá.”

Anh trông còn giống con gái hơn đó. Quách Dục thầm nghĩ, từ trước tới nay hắn nhất định là đã vu oan cho đại ca rồi a.

Đi đến lớp học, bốn người trở về từng lớp.

Quách Dục tiện đường đi chưng với Trình Lập Phong, mới đi được nửa đường, đột nhiên hỏi: “Có phải vừa nãy “chị Nguyên” nhắc nhở tôi đừng có yêu cậu ta hay không?”

“Nhắc nhở tôi.” Ánh mắt Trình Lập Phong bình tĩnh nói.

Quách Dục thật ra cũng đã nhìn ra rồi, nhưng không dễ mở lời, bản thân là người bắt đầu, bây giờ lại cảm thấy ngượng ngùng, nói: “Lão Trình, chỉ trách miệng tôi quá tiện, lúc thường tôi thấy anh cùng Tinh đùa đùa giỡn giỡn, nhưng về sau là không thể, anh tuyệt đối đừng nuôi hi vọng, không phải Tinh không tốt, tôi chỉ sợ anh là thẳng, thứ thích chính là bộ dạng của chị Nguyên chứ không phải bản thân chị ấy.”

“Tôi biết cậu đang muốn nói đến cái gì, yên tâm đi, sẽ không đâu.” Trong óc Trình Lập Phong nghĩ tới hai hình ảnh của Nguyên Tinh cùng Trần Thải Tinh… sau đó bóp chết cái mầm móng này.

Hắn vẫn nên thích con gái thì hơn.

Quách Dục còn muốn đang nói gì đó, nhưng thấy lão Trình bày ra bộ dáng “cool boy kiệm lời”, nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải, hắn là muốn lão Trình tìm được người bạn gái biết quan tâm thấu hiểu, không thôi lão Trình sẽ rất cô độc. Chuyện về quá khứ của Trình Lập Phong, Quách Dục có biết chút ít, cha mẹ mất sớm, lớn lên cùng với chú, sau đó tham gia vào quân đội, từ lúc đi ra đến giờ đều là cô độc một mình, chưa từng có bạn gái.

Nghe nói chiến hữu vào sinh ra tử trước đây đã không còn, lão Trình bị thương cũng liền giải ngũ.

Hắn đang muốn an ủi vài câu, Trình Lập Phong đã đi vào lớp học.

Ngu ngốc! Đàn ông đích thực không cần an ủi! Quách Dục lóng ngóng một hồi mới đi vào lớp của mình.

Học tra Nguyên Tinh Tinh mỗi ngày đều cố gắng học tập hướng về phía trước là chuyện không có khả năng, chỉ có thể ngồi ở phòng học cố gắng chống chọi cho xong sớm rồi liền mang theo em trai thiên tài của mình trốn học. Giáo viên chủ nhiệm không tìm được người, cũng không liên lạc được với phụ huynh, chẳng quan tâm là học sinh thường hay học sinh giao lưu gì nữa, cuối cùng quyết định mặc kệ, còn lấy Nguyên Tinh Tinh làm ví dụ cho học trò hư, răn đe các bạn học không nên học theo Nguyên Tinh Tinh, đến trường học không lo học cho giỏi, đầu tư vào nhà ăn gì chứ, cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy mà thôi!

Tất cả học sinh bên dưới đều nghiêm túc lắng nghe, gật đầu như giã tỏi, nhưng trong lòng lại nhớ đến bữa sáng thơm nức mũi kia, nghĩ thầm, đầu tư nhà ăn có gì không tốt đâu.

Nhưng không một ai không dám lên tiếng.

Trần Thải Tinh mang Tiểu Cửu đi dạo quanh một vòng quanh mấy nơi bị khóa trong tiết tự học tối qua, trọng điểm là mái nhà của lầu thực nghiệm tổng hợp cùng với dãy phòng học của lớp 12, lầu thực nghiệm có bảy tầng, xây sát bên tòa nhà dạy học, khối 12 ở tầng năm, có một cái cầu vượt nối liền hai nơi, được giới thiệu là đi thẳng đến lầu thực nghiệm, tiết kiệm thời gian thuận tiện cho việc học tập của học sinh.

Tối hôm qua nghe dì quản xá nói thì cậu nhớ cụ thể có ba nơi này, mấy chuyện khác cậu đều nhớ không rõ, à, còn có một người ở nhà uống thuốc tự tử nữa.

Nam sinh ở phòng ngủ ký túc xá cắt cổ tay tự tử, phần lớn thì leo lên sân thượng nhảy lầu, còn có một học sinh lớp 12 treo cổ trên quạt trần.

Lớp 11 nằm ở lầu ba, lầu bốn là dành cho lớp 12 học tập và văn phòng dành cho giáo viên, lầu năm là lầu tốt nhất cho việc học tập. Trần Thải Tinh mang theo Tiểu Cửu đi lên lầu bốn thì bất ngờ có giáo viên hỏi là học sinh lớp nào, đang giờ học mà còn đi đâu quanh đây. Trần Thải Tinh chỉ có thể bật MODE nữ sinh cấp ba trong sáng có cái bụng lớn, che giấu sự thông minh bày vẻ đáng yêu cất lời: “Chúng em không thể đi chơi sao? Ở Ấu Giai, chúng em muốn đi nơi nào thì có thể đi nơi đó, giáo viên nói không muốn chúng em cảm thấy ngột ngạt khó chịu.”

Giáo viên:…

Cho nên em lập tức buông thả bản thân rồi trực tiếp mang thai? Nữ sinh này nhìn qua cũng rất thông minh, tại sao lại thiếu suy nghĩ như vậy?

“Thầy ơi, phòng y tế ở nơi nào vậy ạ? Em bé trong bụng em cảm thấy không thoải mái, em nghĩ phải đi xem một chút.” Trần Thải Tinh xoa xoa bụng bày ra vẻ mặt hạnh phúc của một người mẹ.

Giáo viên đoán ra đây là học sinh trao đổi, cũng lười quản, liền trực tiếp chỉ đường: “Tầng năm của lầu tổng hợp, từ cầu vượt có thể đi thẳng qua đó.”

“Cảm ơn thầy.” Trần Thải Tinh nói cám ơn, tươi cười kéo Tiểu Cửu đi lên tầng năm. Tầng năm rất yên tĩnh, từ các lớp truyền đến tiếng giảng bài của giáo viên, hai người trực tiếp đi qua cầu thang đến thẳng lầu tổng hợp.

Lầu tổng hợp có thư viện, phòng thực nghiệm, phòng máy tính, còn có các loại văn phòng khác nhau. Phòng y tế ở tầng năm cũng là để thuận tiện cho học sinh.

Từ những chỗ nhỏ nhặt thế này cũng có thể nhìn ra trường học vô cùng quan tâm tới học sinh.

Nói tới PUA học sinh, Trần Thải Tinh đương nhiên cảm thấy giáo viên tâm lí hoặc nhân viên y tế sẽ dễ ra tay hơn, đặc biệt là phòng y tế gần tầng trệt lớp 12 như vậy. Cửa phòng y tế có treo biển báo, bên trong có tiếng nói chuyện, Trần Thải Tinh thở dài, cùng Tiểu Cửu đứng ở ngoài cửa nghe.

“… Tôi nhấn mạnh lần nữa, thời gian hành kinh không được phép ăn đồ lạnh, có phải em đã ăn thứ gì hay không? Bụng đau như thế, tại sao không quản chặt cái miệng được vậy? Được rồi, mau nằm lên giường đi.” Bên trong là giọng của một vị nữ bác sĩ trung niên, ngôn từ không tính là hà khắc, nhưng giọng nói cũng không coi là dịu dàng, nhỏ nhẹ gì mấy.

Trần Thải Tinh nhìn xuyên qua lớp thủy tinh, nhìn thấy nữ bác sĩ kê đơn thuốc rồi rót một ly nước nóng cho học sinh bị đau bụng trong kỳ kinh nguyệt, “Sau này phải hạn chế ăn lại.”

“Biết rồi ạ, bác sĩ Dương.” Nữ sinh nói.

Bác sĩ? Người cắt cổ tay trong phòng ngủ vẫn luôn gọi kẻ kia là giáo viên mà.

Trong sân trường, học sinh hình như thấy ai cũng gọi là thầy, cô. Bây giờ cậu đang đứng ở cửa nghe lén cuộc nói chuyện, nữ sinh bên trong uống thuốc xong liền nằm nghỉ ngơi một chút, rồi ngay lập tức đứng dậy trở về lớp. Có vẻ như bác sĩ Dương không có gì khả nghi cả.

“Cô ơi, em đau bụng.” Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu bước vào.

Bác sĩ Dương là một phụ nữ trung niên, đeo mắt kính, dáng người mập mạp mũm mĩm, đang xem điện thoại di động, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu nói: “Không cần gọi tôi là cô, tôi không cũng không có dạy em. Vì sao đau bụng? Trong kỳ kinh nguyệt này ăn … “

Bà ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy cái bụng của cậu, mấy lời định nói liền nhanh chóng nuốt xuống.

“Học sinh à?”

Trần Thải Tinh gật gật đầu, ra vẻ dịu dàng, “Đúng ạ, năm nay học lớp 11 ạ.”

Bác sĩ Dương cau mày nói: “Lại đây ngồi xuống đi, tôi kiểm tra cho em, mấy tháng rồi?”

Trần Thải Tinh nghĩ thầm cậu làm sao biết cái bụng bia này mấy tháng rồi, vào chỉ là muốn xác nhận có nên loại bỏ bác sĩ Dương hay không mà thôi. Giả bộ không biết nói, “Em không biết.”

“Có mấy tháng rồi mà em cũng không biết à?” Bác sĩ Dương hỏi một câu, sau đó liếc nhìn Trần Thải Tinh, “Thật là, tuổi tác mới bao nhiêu … trong nhà em có ai biết không?”

Trần Thải Tinh cây ngay không sợ chết đứng gật đầu: “Đều biết hết, bọn họ còn chờ ôm cháu nữa ạ”. Vô cùng thuần thục mà nhập vai thiên kim tiểu thư đầu óc đơn giản, gia đình có gia tài bạc tỉ chờ mong cháu trai ra đời để thừa kế khối tài sản kết xù.

Sau đó cậu thấy được trong mắt của bác sĩ Dương có sự đồng tình cùng những điều giấu kín khó nói thành lời.

“Tôi xem qua một chút, em đứng lên đi, tôi chạm vào một tí.” Bác sĩ Dương đặt tay lên bụng của Trần Thải Tinh sờ soạng một vòng, nói: “Nhìn bụng của em thì cũng tầm 24 tuần rồi, chắc là sáu tháng rồi, cụ thể thì phải đi tới bệnh viện mà kiểm tra, hình dáng bụng rất tốt, lúc thường ăn uống rất dinh dưỡng, vừa mới nãy em nói em đau chỗ nào?”

Nghe bác sĩ Dương nói ra chi tiết thế này, Trần Thải Tinh có chút sợ, giống như là cậu thật sự mang thai sáu tháng ấy, nhanh chóng nói: “Bây giờ không đau nữa, vữa nãy em đang đọc sách thì đau bụng.”

“Tôi nghĩ em nên đọc thêm nhiều sách một chút, biết thêm vài thứ bổ ích để giữ gìn đứa bé trong bụng.” Bác sĩ Dương không mấy vui vẻ nhìn về phía Trần Thải Tinh, “Khuôn mặt của em trông rất xinh đẹp, làm sao lại có thể…”

“Không biết suy nghĩ?” Trần Thải Tinh cười hì hì bổ sung, nói: “Không sao, ngược lại nhà em rất có tiền, ba mẹ chỉ có em và em trai, em của em tuổi còn nhỏ, nói sau này gia sản em và em trai một người một nửa, em có tiền là ổn thôi.”

Bác sĩ Dương:…

“Được, không đau thì đi ra đi, nhìn em một hồi đầu tôi cũng đau theo đấy.”

“Bác sĩ Dương, em mang thai có lúc tâm lý sẽ khó chịu, chính là tâm trạng lúc lên lúc xuống, trường chúng ta có bác sĩ tâm lý không ạ?” Trần Thải Tinh “ngây thơ” bắt chuyện.

“Có đó, phòng của cố vấn tâm lý ở ngay bên cạnh. Phụ nữ có thai rất nhạy cảm, nên suy nghĩ tích cực, mở lòng ra là được.” Bác sĩ Dương nói.

Trần Thải Tinh bày ra dáng vẻ của một Đại tiểu thư, giật mình nói: “Không nghĩ tới trường học này còn có phòng cố vấn tâm lý đó, trường học nhỏ như lòng bàn tay còn có mấy thứ như này sao? Người kia có đáng tin hay không? Có phải cứ chọn bừa người nào đó rồi kêu là bác sĩ không?”

Có lẽ xuất phát từ lòng thương hại nữ sinh bồng bột này tuổi còn trẻ mà đã lớn bụng, bác sĩ Dương cũng không có tức giận đối với mấy câu này, nói: “Bác sĩ Vương tuy rằng đến trường mới hai năm, nhưng trước đây từng trải qua công tác đến mấy năm ở bên ngoài, là một người rất có đạo đức nghề nghiệp, bình thường mỗi ngày đều rèn luyện để trở thành bác sĩ tốt.”

“Hai năm?”

“Đúng vậy, trường học trước đây từng ra sự cố, hai năm trước mới có phòng cố vấn tâm lý.” Bác sĩ Dương nói xong, phất tay nói: “Được rồi, bụng không đau thì đi nhanh lên đi, đừng đứng đây nữa.”

Trần Thải Tinh mang theo Tiểu Cửu đi ra ngoài, liếc nhìn cánh cửa phòng cố vấn đóng kín ở cách vách, Bác sĩ Dương không giống PUA, cậu đã cải trang hoàn hảo trông như một đứa học sinh ngu xuẩn thiếu đòn như thế, đối phương đối với cậu cũng chỉ có thương hại tặng kèm với ánh mắt xem cậu như một đứa ngu si mà còn kiêu ngạo, cách nói chuyện với những học sinh khác cũng không có gì vượt quá khuôn phép, phòng bên là bác sĩ Vương mới đến được có hai năm, cũng loại bỏ luôn.

“Chị ơi?”

“Không có gì, đi ăn cơm trước thôi.”

Đi dạo mới có một chút như thế, đã đến giờ dùng cơm trưa. Đương nhiên nhóm học sinh vẫn còn đang đi học, Trần Thải Tinh chỉ là muốn ăn sớm một chút. Đây chính là đặc quyền của Nguyên tổng!

Trần Thải Tinh đi đến cửa lớp 2 và lớp 3 trên tầng ba, không thấy Trình Lập Phong và Quách Dục ở đó, liền dẫn Tiểu Cửu đi ăn luôn. Vừa bước vào cửa đã bị mùi hương thức ăn thơm phức ập vào mặt, mùi đồ ăn nấu nướng chiên xào đủ loại, rõ ràng cả buổi sáng chỉ đi dạo loanh quanh trong trường, không làm việc gì tốn sức, thế nhưng Trần Thải Tinh lại thấy bụng mình đang sôi ùng ục, ngay lập tức dắt tay Tiểu Cửu chọn đồ ăn.

Hai người mới ăn được một nửa, Quách Dục và Trình Lập Phong cũng đến.

“Biết ngay hai ngươi ở chỗ này mà.” Quách Dục vừa vào cửa liền khoa tay múa chân, “Đợi lát nữa hãy nói. Cừ thật, mùi đồ ăn thiệt là thơm, tôi đi lấy cơm trước đã!”

Trình Lập Phong và Quách Dục đi chọn món, bưng lại chỗ ngồi xuống. Quách Dục lên tiếng trước, nói: “Ở trường giáo viên trong biên chế có 116 người, không biên chế 53 người, trong này tính luôn cả thực tập. Ở trường tám năm, không tính lao công nhà ăn cùng ký túc xá lúc trước, riêng giáo viên tổng cộng là 63 người, thầy giáo có 43 người, cô giáo là 25, tuổi tác trung bình ở đây khoảng bốn mươi.”

“Tôi có đi một vòng đến phòng y tế rồi, bác sĩ Dương là một bác sĩ nữ trung niên, tôi cảm thấy không giống, phòng cố vấn tâm lý bên cạnh cũng chỉ mới thành lập hai năm trước.” Trần Thải Tinh trao đổi manh mối.

Quách Dục: “Đau đầu thật, tôi đây còn nghi ngờ vị bác sĩ đó nữa, dù sao cũng là làm tâm lý.”

Kết quả lại không phải, khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Chờ bọn họ cơm nước xong xuôi, chuông nghỉ trưa của trường học cũng đã vang lên, nhóm học sinh kéo thẳng đến nhà ăn, so với hôm qua yên lặng di chuyển chậm chạp thì bây giờ vui vẻ phấn chấn hơn nhiều. Bốn người trước tiên về ký túc xá nghỉ ngơi, “Xế chiều, tôi đi phòng hiệu trưởng dạo một vòng, còn có cả chủ nhiệm Hồ kia nữa.”

Mỗi ngày đều cười tủm tỉm tỏ ra là người rất hòa nhã, thân thiện, thê nhưng lại làm Trần Thải Tinh cảm thấy có chút khả nghi.

“Chủ nhiệm Hồ cứ giao cho tôi.” Trình Lập Phong nói.

Bọn họ đi chưa được vài bước, nghe phía sau cách đó không xa trong phòng ăn phát ra tiếng kêu hưng phấn của bọn học sinh, cái gì mà có đùi gà, cái gì mà cá kho là mỹ vị. Trần Thải Tinh trên mặt không khỏi mang theo ý cười. Buổi trưa vừa ra khỏi ký túc xá, liền gặp phải mấy oldbie ở phía đối diện, tuy nhiên cũng không ai chào ai, mọi người đều có việc riêng của mình, bỏ đi, Trần Thải Tinh còn nghe được một oldbie lẩm bẩm: “Làm sao đến bây giờ vẫn chưa có ai chết vậy…”

Đúng vậy, thế giới này không có người nào chết cả.

Người chơi không chết, quá mức an toàn, Trần Thải Tinh ngược lại luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy như có cái gì đó đang lẳng lặng chờ đợi bọn họ.

Cậu mới vừa bước vào lớp học, chủ nhiệm Hồ liền nói: “Nguyên Tinh Tinh, hiệu trưởng muốn em lên văn phòng một chuyến.”

Vừa đúng lúc. Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu đi tới phòng hiệu trưởng.

Hách Lợi Dân ngồi ở trên ghế sa lon, trên mặt mang theo mấy vết thương, vừa nhìn liền biết là vết cào, có điều cũng không biết là giám đốc nhân sự cào hay là vợ của ông ta cào nữa. Trần Thải Tinh không dùng đạo cụ, kêu một tiếng hiệu trưởng thật ngọt. Hách Lợi Dân gật đầu, trước hỏi han vài ba câu xem thử học sinh trao đổi đã quen với môi trường ở đây hay chưa, xong rồi mới nói: “Tại sao tôi không nhớ là đã giao cho em bao thầu nhà ăn của trường? Tôi cảm thấy trong chuyện này có thể đã có hiểu lầm … “

Trần Thải Tinh lấy ra hợp đồng từ trong túi, “Hiệu trưởng, hợp đồng đây, mời thầy xem một chút, muốn hủy bỏ cũng được, chỉ cần bồi thường đầy đủ, nhà em có nhóm luật sư đang chờ đây”

Hách Lợi Dân nhìn thấy số tiền bồi thường mí mắt liền giựt giựt, thực sự là thấy quỷ, hắn đáp ứng lúc nào sao không ấn tượng gì hết vậy?

“Một tháng thì một tháng, không có chuyện gì cả, em muốn làm thì cứ tiếp tục làm đi.”

Trần Thải Tinh: “Hiệu trưởng, thầy tới trường học này làm hiệu trưởng đã bao nhiêu năm rồi ạ?”

“Tại sao lại hỏi cái này? Tính sơ qua thì khoảng mười lăm năm. Dưới sự lãnh đạo của tôi, tỷ lệ nhập học của trường chúng tôi cao hơn mỗi năm, em là học sinh Ấu Giai đến đây mục đích chính là học tập cho giỏi, không ngờ em lại thầu làm nhà ăn, đây không phải là chuyện cho học sinh…” Hách Lợi Dân thao thao bất tuyệt.

Trần Thải Tinh nghĩ thầm, mang thai cũng không phải chuyện cho học sinh đó thôi, nhưng cậu có phải là học sinh đâu?

Không, cậu là người đẹp tính tình nhân hậu ngồi sau ngôi vị hoàng đế Nguyên Tinh Tinh!

Thế là cậu dùng đạo cụ, quyết định để Hách Lợi Dân khai sạch!

“Trường học tám năm trước có người chết hiệu trưởng có biết hay không? Nói cụ thể một chút, ai chết rồi, bao nhiêu người chết, nam hay nữ, chết như thế nào?”

Hách Lợi Dân trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt si mê, nhanh chóng nói: “Tám năm trước người chết là một nam sinh lớp 12, chết ở trong phòng ký túc xá, là cắt cổ tay, năm thứ hai lại có một nữ sinh chết, chết ở phòng thực nghiệm, tự đâm mấy nhát dao vào bụng mình, máu chảy đầy đất, mang thai, cái này là do trường học ém tin tức lại, em đừng nói cho người khác biết … “

“Đừng nói nhảm, tiếp tục.” Trần Thải Tinh ngắt lời canh thời gian.

Hách Lợi Dân thao thao nói, cuối cùng nói: ” Phòng tài liệu của trường học lúc đó có viết báo cáo, em nếu cảm thấy hứng thú có thể đi xem thử.”

Từ phòng hiệu trưởng đi ra, Trần Thải Tinh đã lấy được manh mối cần thiết.

Cả sáu người học sinh đều chết vào tháng năm, chính là ngay đêm trước ngày thi đại học. Chẳng trách lan truyền rằng học sinh do thi đại học quá áp lực mà tự sát. Quản xá nói có ba người đúng là không sai, theo thứ tự là nam sinh tự cắt cổ tay, nữ sinh ở phòng thực nghiệm mang thai tự đâm dao vào bụng mình (cái tin này bị ém lại quản xá cũng không biết rõ), nam sinh nhảy lầu tự sát, nữ sinh treo cổ trên quạt, còn có hai nữ sinh nữa, một người là về nhà uống thuốc ngủ, một người khác trên đường xảy ra tai nạn xe cộ.

Nhìn qua dường như không có gì liên quan với nhau cả.

Điều duy nhất có thể khẳng định là người PUA có khả năng lớn là nam. Nữ sinh mang thai.

“Đi đến phòng đọc thử xem.” Trần Thải Tinh mang theo Tiểu Cửu đi đến phòng tài liệu.

Trường cấp ba Thanh Dương không có thư viện, việc học của học sinh quan trọng hơn, không có thời gian rảnh để đọc sách linh tinh, vì vậy họ chỉ có thể mở một cái phòng đọc ở tầng sáu của lầu tổng hợp. Phòng làm việc của hiệu trưởng ở tầng bảy, vừa đúng lúc Trần Thải Tinh chỉ cần đi xuống xuống một lầu là tới, dọc theo hành lang tìm được phòng đọc.

Phòng đọc yên tĩnh không có một bóng người, từng giá sách được sắp xếp một cách chỉnh tề, có hai dãy bàn dài sát tường, nhưng không học sinh nào đến cả. Ánh đèn cũng mờ mờ tối tối.

Trần Thải Tinh cùng Tiểu Cửu đi vào, giá sách có nhãn mác rõ ràng, rất nhanh đã tìm thấy một cặp văn kiện tin tức về trường cấp ba Thanh Dương, tờ báo cáo được sắp xếp theo thứ tự thời gian, rất chỉnh tề. Trần Thải Tinh lật qua một lần, đều là thổi phồng tỷ lệ đậu đại học của Thanh Dương, dưới sự lãnh đạo của hiệu trưởng Hách Lợi Dân, học sinh bước trên con đường hoa rực rỡ…cái rắm ấy!

“Em học sinh này, đang muốn tìm gì à?”

Ở cửa truyền đến một giọng nam ôn hòa. Trần Thải Tinh một chút chột dạ cũng không có, nâng mắt nhìn sang, là một thầy giáo tuổi hơn ba mươi, mang cặp kính dày, nhìn lịch sự văn nhã, giọng nói cũng rất êm tai, khí chất ôn hòa sạch sẽ, rất dễ khiến người sinh ra hảo cảm.

Nhưng những người này không bao gồm Trần Thải Tinh.

“Tìm tin tức về học sinh tự tử của trường học các thầy, nửa ngày rồi mà không tìm được gì cả.”

Trần Thải Tinh nhìn người đang đi tới, cải trang thành một bình hoa di động có cái bụng bự ngực phẳng não phẳng, diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, tay phối hợp đặt cái cặp văn kiện lên trên giá, nói: “Thầy biết ở đâu không? Em vì chuyện này nên mới đến trường học của các thầy làm học sinh trao đổi.”

“Em hỏi chuyện này làm cái gì? Không sợ sao?”

“Em thấy chả có gì phải sợ cả, chính là do tò mò thôi, càng ngày càng tò mò, hàng năm đều có học sinh chết, thầy nói xem có phải là do ma quỷ gây nên hay không?”

Thầy giáo bước đến gần, đem văn kiện trên tay Trần Thải Tinh trả về chỗ cũ, đẩy kính mắt, nói: “Em nên tôn trọng người đã khuất, đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn. Hơn nữa, cõi đời này làm gì mà có quỷ?”

“Thầy từng thấy chưa?”

Thầy giáo lắc đầu, Trần Thải Tinh liền cười hì hì nói: “Thầy chưa từng thấy làm sao biết là không có? E rằng là có đấy, chúng ở những nơi mà thầy không thể nào nhìn thấy.”

“Càng ngày càng nói bậy.” Thầy giáo cười cười không thèm để ý, đi đến tủ khóa sát tường, lấy ra một cái cặp tài liệu phủ đầy bụi, nói: “Đây là thứ em muốn tìm, từ từ xem đi.”

“Cảm ơn thầy, đúng là thứ em tìm.” Trần Thải Tinh quang minh chính đại cầm tài liệu lên xem.

Sau đó cậu phát hiện, sáu người học sinh này có bốn người có điểm giống nhau, giáo viên chủ nhiệm đều là Lưu lão sư. Không biết có phải là thầy chủ nhiệm Lưu hay không nữa.

Trần Thải Tinh nhớ kĩ mấy chi tiết này, trong báo cáo có nhắc tới học sinh chết vì tai nạn xe cộ, có người chứng kiến nói là học sinh đột nhiên xông ra ngoài, về phần trách nhiệm trong chuyện này cũng đã nổi lên rất nhiều tranh luận. Cậu xem tài liệu xong, tiện tay đặt cặp văn kiện về lại giá, phát hiện vị thầy giáo sắp xếp kia đã trở về vị trí cũ.

“Thầy tên gì? Nhìn rất đẹp trai đó, đã kết hôn rồi ạ?”

Thầy giáo bật cười, “Cám ơn vì lời khen của em, tôi tên Tằng Nam, “Nam” trong Nam Bắc. Còn về chuyện đã kết hôn hay chưa, đây là việc riêng của thầy, có điều nói cho em nghe cũng không có gì, tôi vẫn còn độc thân.”

Trần Thải Tinh gật gật đầu không tỏ rõ ý kiến, nắm tay Tiểu Cửu đi ra cửa.

“Chị ơi, chị nghi ngờ hắn?”

“Đúng thế. Có thói quen sắp xếp, mới vừa rồi lật tới cái cặp văn kiện kia trông rất sạch sẽ, một chút cảm giác cũ kĩ cũng không có, giống như thường xuyên bị người khác lật xem.” Trần Thải Tinh nói. Có điều ngẫm lại cũng đúng đúng.

Đi đến phòng lớp 2, lớp 3, Quách Dục cùng Trình Lập Phong không có ở đó, Trần Thải Tinh không thể làm gì khác hơn là nắm tay Tiểu Cửu trở về ký túc xá.

Khoảng ba bốn giờ chiều, hai người trở lại.

“Giáo viên từ tám năm trở lên, có ai tên là Tằng Nam không? Nhân viên quản lý phong đọc.” Trần Thải Tinh hỏi đầu tiên.

Trình Lập Phong nghĩ một hồi, “Có.”

“Hồ chủ nhiệm hẳn là không phải, hỏi học sinh xung quang rồi, thái độ đối với Hồ chủ nhiệm không hề tốt đẹp gì, nói Hồ chủ nhiệm nhìn vẻ ngoài thì cười híp mắt thân thiện, nhưng xử phạt học sinh thì không chút nương tay, thích đâm thọc hiệu trưởng, dù sao học sinh nhìn đều rất lanh lợi.” Quách Dục bổ sung nói, sau đó hỏi: “Cái người tên Tằng Nam này, anh thấy có vấn đề gì à?”

Trần Thải Tinh đem chuyện buổi chiều cậu ở phòng hiệu trưởng đến chuyện ở phòng đọc nói ra, “Có phải chủ nhiệm giảng dạy tên là Lưu Tĩnh Văn?”

“Đúng.”

Thế là được rồi. Trần Thải Tinh giả vờ giả vịt nói: “Lưu chủ nhiệm lần đầu tiên mang thai, thật nhớ cô ấy.”

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học, ăn cơm là chuyện lớn nhất, bốn người đi ăn cơm. Đến thời gian tự học vào buổi tối, bốn người không đi, dự định sẽ nghỉ ngơi, sau nửa đêm còn muốn đi đến các nơi cấm chốt. Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu lên giường, không bao lâu thì Quách Dục bước vào, biểu cảm trên khuôn mặt hắn không được tốt cho lắm.

“Làm sao vậy? Táo bón à?” Đi vệ sinh cũng không đến nỗi như vậy a.

Quách Dục: “Đừng nhắc nữa, vừa trở về đụng phải một người chơi, nói gì mà mỗi ngày đều phải học hành chăm chỉ, chỉ có đám chúng ta là cá biệt, bị điên à? Học tập hăng say kiểu đấy, thật sự cho rằng tới chỗ này để làm học sinh à.”

Trần Thải Tinh vốn đang giỡn với Tiểu Cửu, nghe nói như thế liền ngồi dậy, hỏi: “Quách Dục ngươi có khát vọng muốn học tập không?”

“Tôi sao cũng được, sao lại hỏi chuyện này? Thật sự muốn đi đến phòng tự học à?” Quách Dục nghĩ một hồi trả lời.

Trình Lập Phong trong nháy mắt mặt trầm đi, nói: “Lão Quách, cậu không thích học tập, ngồi yên sẽ không chịu được.”

“Đúng thế, vậy thì sao?”

“Nhưng tôi mới vừa hỏi, cậu có khát vọng học tập không, trong lời nói của cậu không có chán ghét hay bài xích, ngược lại đại ý như là có cũng được mà không có cũng không sao.” Trần Thải Tinh nhanh chóng hỏi: “Người mới nãy nói chuyện với cậu, là newbie hay oldbie?”

Quách Dục cũng hiểu được là có chuyện không đúng, nghĩ kỹ một hồi, nói: “Người mới.”

“Xem ra thế giới này không phải là không có thời gian hạn chế, nếu như việc điều tra vẫn luôn kéo dài không tiến triển, chúng ta rồi sẽ biến thành học sinh cấp ba thích thú học tập.” Trần Thải Tinh không mấy thoải mái, thời gian lâu dài, liệu có phải họ sẽ dung nhập vào thế giới này luôn hay không, thật sự trở thành một học sinh lớp 11?

Quách Dục rùng mình một cái, “Chúng ta phải nhanh lên thôi, tôi thật sự sợ thế giới này rồi đó, nếu như không ra được, chúng ta ngay lập tức sẽ… “

“Người thực vật? Chết? Ai biết được.” Trần Thải Tinh liền biết trò chơi này sẽ không có lòng tốt như vậy, nói: “Thật sự không được, chúng ta có thể thả ác quỷ.”

Như buổi sáng ngày đầu tiên tiến vào trò chơi, nam sinh cắt cổ tay tự tử lần thứ hai leo lên giường Quách Dục, tay nắm chặt một con dao, bốn người đều dùng bùa gặp quỷ, nó như thể cho là ai cũng không nhìn thấy, đắm chìm trong thế giới của chính mình, trên người còn mang theo bầu không khí bi thương nồng đậm.

Trần Thải Tinh nhớ đến thầy giáo trong thư viện vào lúc chiều, lừa gạt nói: “Thầy Tằng Nam nói … “

“Ôi đệt, nó nhìn kìa!”

“Tôi thấy còn phải cảm ơn việc nó còn đang nhìn chằm chằm vào tôi đó!” Trần Thải Tinh tức giận nói với Quách Dục.

Này chỉ là quỷ chứ không phải ác quỷ, tạm thời không có gì nguy hiểm. Trần Thải Tinh tới gần, nhìn quỷ nam sinh không di chuyển con dao của mình, nói: “Thầy Tằng Nam có phải đã kêu cậu đi chết hay không?”

“Không có.”

Quách Dục sững sờ, lẽ nào đã đoán sai sao?

Lập tức nghe nam sinh quỷ nói tiếp: “Không phải do thầy ấy, đều là tôi không tốt, tôi không thể trở thành người mà thầy thích, tôi làm không tốt, em xin lỗi thầy, em không nên sống trên thế giới này…”