Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 101: Giả chết (2)



Hoài Ngọc đội mưa một đường chạy như bay vào khoang thuyền, thấy Thẩm Gia đang êm đẹp ngồi ở trên giường, Tân Di cùng Đỗ Nhược đang giúp nàng lau tóc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đem trà lạnh trên bàn uống một ngụm, nghĩ đến chuyện của Thẩm Như, tâm tình lại có vài phần nặng nề.

“Trưởng tỷ của nàng nhảy cầu tự sát, nàng có biết không?”

Thẩm Gia cùng hai thị nữ liếc nhau, ấn hắn ngồi ở trên giường, mới nói: “Ta có chuyện muốn nói cho chàng, chỉ muốn nói trước để chàng không cần kinh hoảng.”

“Chuyện gì?”

Thẩm Gia nháy mắt, sau khi Tân Di đi tới bình phong, chỉ chốc lát sau, lại một mình đi ra.

Chén trà trong tay Hoài Ngọc rơi trên mặt đất, lăn ra ngoài, cả kinh đứng lên: “Thẩm Như!”

“Đừng kêu!” Thẩm Gia một tay che miệng hắn.

“Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi tự sát sao?!”

Thẩm Như mặt trắng như tuyết, lẳng lặng đứng trong bóng đèn, giống như u hồn quỷ mị.

Hoài Ngọc trừng to hai mắt, một phỏng đoán đáng sợ nổi lên trong lòng: “Ngươi...... Ngươi là quỷ!”

Thẩm Như: “......”

“Nàng cũng không có chết.” Thẩm Gia ghé vào bên tai hắn, nhỏ giọng nói. “Chuyện này nói ra rất dài dòng, chàng nghe ta nói ngắn gọn, nhưng ngàn vạn lần đừng kêu lên, biết chưa?”

Hoài Ngọc kinh nghi bất định nhìn nàng, gật gật đầu.

Thẩm Gia buông tay che hắn ra, bắt đầu nói những điều quan trọng.

Bên trong khoang thuyền ánh nến chập chờn, mọi người cũng không dám thở gấp, chỉ có Thẩm Gia nói liên miên giải thích, đem hết thảy chân tướng nói xong, cũng đã hao phí nửa chén trà.

Hoài Ngọc mặt đã trầm như nước, đứng bật dậy, ở trong khoang đi qua đi lại mấy lần, quát mắng: “Hồ đồ! Các ngươi quả thực chính là hồ đồ!”

Tân Di, Đỗ Nhược và Thẩm Như cũng không dám nói chuyện, Thẩm Gia lại không sợ hắn, từ trên giường nhảy dựng lên nói: “Vậy tùy Trần Thích đánh c.h.ế.t nàng mặc kệ mới đúng?”

“Ta có bảo ý ta là như thế à?”

Hoài Ngọc tức giận không chỗ phát tiết, thật vất vả mới đem lửa giận đè xuống: “Nàng nếu muốn cứu người, sao không trù tính một biện pháp thông minh, bàn bạc kỹ hơn?”

“Hiện tại trên thuyền mọi người đều biết Thẩm Như nhảy cầu, một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, ngay cả Trần Thích cũng không thể không tin, Thẩm Như từ nay về sau chính là một người chết, cũng không cần phải chịu tra tấn của hắn, đây chính là kế rút củi dưới đáy nồi, kim thiền thoát xác*!”

(*) 金蝉脱壳 (kim thiền thoát xác): lặng lẽ chuồn mất (ví với việc dùng mưu trí trốn thoát không kịp phát hiện).

“Rút củi dưới đáy nồi? Thiền thoát xác?”

Hoài Ngọc cười lạnh: “Nàng cũng đừng quên, trên thuyền này có tám trăm doanh binh, công nhân thuyền, thủy thủ, nha hoàn, tỳ nữ thị vệ vô số, lắm người nhiều miệng, chẳng lẽ mỗi người đều tận mắt nhìn thấy? Còn có, đây là nơi nào? Đây không phải là trước một thôn vắng vẻ, sau cũng không quán xá, một người sống nói c.h.ế.t liền c.h.ế.t được ư? Lại nói, cách đó không xa chính là Hoài An thành, trong thành có phủ Tổng đốc, có nha môn Hà Vụ, có Hoài An tri phủ cùng thủy vận tổng binh! Tất cả bọn họ đều đang tìm ta tấu sự.”



Như là vì xác minh lời nói của hắn thật giả, ngoài cửa rất nhanh bị người gõ vang.

Hoài Ngọc ném ánh mắt, ý bảo Thẩm Như trốn về sau bình phong, đi qua mở cửa, người đứng ngoài cửa là Đàm Miểu.

“Điện hạ, Thôi trung thừa, Lý tổng binh tập hợp một ngàn Tào binh, Quý đại nhân cũng điều động năm trăm dân phu cùng một số nha dịch, ở ven sông hơn ba mươi dặm trong phạm vi tìm kiếm, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, nhất định tìm được Trần phu nhân, bọn họ đều ở bên ngoài chờ điện hạ chỉ thị.”

Hoài Ngọc nói: “Để bọn họ chờ trước, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được tự tiện hành động.”

Đàm Miểu đáp “Vâng”, xoay bước rời đi.

Đuổi người xong, Hoài Ngọc trầm mặt, nhìn chung quanh mấy người không biết trời cao đất rộng này: “Đều nghe thấy hết rồi? Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, với chút thủ đoạn nhỏ này của các ngươi, tào binh sớm muốn cũng tìm ra dấu vết, còn muốn giấu diếm?”

Thẩm Gia sắc mặt đã tái nhợt, nàng thừa nhận mình là vội vàng nghĩ ra chủ ý, không suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại muốn nàng đi nơi nào tìm một cỗ thi thể?

Thẩm Như từ sau bình phong đi ra, quỳ xuống trước mặt Hoài Ngọc: “Việc này vì ta mà xảy ra, xin tiểu vương gia giao ta ra, đừng trách tiểu muội.”

Thẩm Gia nói: “Không được!”

Nàng chạy tới đỡ Thẩm Như dậy, nói với Hoài Ngọc: “Hoài Ngọc, chàng giúp nàng đi, nếu chúng ta không cứu nàng, nàng sớm muộn gì cũng c.h.ế.t trong tay Trần Thích!”

Hoài Ngọc chưa từng nghĩ tới muốn giao người ra ngoài, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Như: “Trước khi sự tình được xử lý ổn thỏa, ngươi ở trong khoang thuyền, không nên đi ra ngoài một bước, ăn uống nước sạch đều có chúng ta chuẩn bị, phải luôn luôn nhớ kỹ, ngươi đã là người chết.”

Thẩm Như chần chừ một lát rồi gật đầu.

Hoài Ngọc quay đầu lại hỏi: “Người nhảy xuống vừa rồi là ai?”

Thẩm Gia nói: “Là ta, ta từ đầu thuyền nhảy xuống, lại từ đuôi thuyền bò lên.”

“Cái gì?”

Hoài Ngọc trăm triệu lần không nghĩ tới người nhảy xuống nước lại là chính nàng, nghĩ đến trong mấy người này, ngoại trừ nàng biết bơi, mọi người còn lại đều không biết, cũng chỉ có thể là nàng nhảy xuống, nhưng mà, thân hình nàng và Thẩm Như hoàn toàn bất đồng, không biết như thế nào lại giấu diếm được nhân chứng đầu tiên kia.

“Về sau không cho phép nàng làm loại chuyện này nữa.”

Hoài Ngọc tức giận trừng nàng một cái, lại nói với Tân Di và Đỗ Nhược: “Sau này Vương phi còn có ý định như vậy, các ngươi phải ngăn cản, nàng không hiểu chuyện, các ngươi không thể không hiểu chuyện.”

Tân Di cùng Đỗ Nhược vội vàng cúi đầu nói “Vâng”, kỳ thật các nàng làm sao không khuyên? Chỉ là tính tình Thẩm Gia kia, căn bản là nghe không vào lời khuyên nhủ.

“Lúc nàng lên thuyền, có ai nhìn thấy không?”

“Không có.” Thẩm Gia lắc đầu chắc chắn, “Người chàng phái tới trông coi đều bị ta đuổi đi, bọn họ ở trong khoang thuyền chơi bài đánh bạc, không ai đi ra ngoài, Tân Di giúp ta trông chừng, nhìn không có người mới kéo ta lên.”

Hoài Ngọc giơ tay cắt ngang nàng: “Tạm thời coi như không có người nhìn thấy, kế trước mắt, là phải nhanh chóng tìm một cỗ thi thể, một ngàn Tào binh, năm trăm dân phu, hơn nữa tám trăm tráng sĩ Thủy sư doanh, hơn hai ngàn người ngày đêm dọc theo sông tìm kiếm, ngay cả trong Tào Hà này có mấy con rùa cũng lật được.”

Thẩm Gia gấp đến độ hoang mang: “Vậy chúng ta đi đâu tìm?”



“Việc này ta sẽ nghĩ biện pháp, nàng không cần lo.”

Ánh mắt Hoài Ngọc dừng ở trên người các nàng, hai tròng mắt lóe ra, vẻ sắc bén lộ ra ngoài, mấy người ở đây đều giống như không nhận ra hắn.

“Nàng bây giờ đi ra ngoài,” hắn nói với Thẩm Gia, “Đích tỷ nhảy sông rồi, nàng không thể ở trong khoang thuyền không biểu lộ cảm xúc gì được. Quá khiến người ta hoài nghi, đi ra ngoài giả bộ kinh ngạc một chút, có thể khóc hai tiếng, nhưng không nên diễn quá lố, nhớ rõ quan hệ của nàng cùng trưởng tỷ cũng không thân cận, khiếp sợ nhiều hơn bi thương, không nên lộ dấu vết. Trần Thích không phải kẻ ngu xuẩn, hiện tại chỉ là sự việc xảy ra đột ngột, tạm thời che đậy, chờ hắn tỉnh táo lại, còn có thể quay đầu lại tìm nàng hỏi đấy. Tân Di cùng Đỗ Nhược cũng đi ra ngoài, theo sát Vương phi một chút.”

Tân Di và Đỗ Nhược nghiêm mặt nói: “Vâng.”

Thẩm Gia hỏi: “Chàng thì sao?”

Hoài Ngọc nói: “Nàng đi trước, ta còn có mấy câu muốn nói với trưởng tỷ nàng.”

Thẩm Gia vừa nghe, cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi.

Hoài Ngọc lại hỏi Thẩm Như thật chi tiết, cũng khuyên nàng không nên từ bỏ ý định muốn biến mất, cũng đừng tìm cách tự sát nữa, nếu không sẽ phụ lòng mưu đồ khổ tâm của hắn và Thẩm Gia.

Thẩm Như hiểu lý lẽ, vốn là thuyền vào Trường Giang nàng đã muốn tự sát, dọc theo đường đi từ Dương Châu đến Hoài An, quyết tâm tự sát hạ xuống vô số lần, chỉ là dũng khí không đủ để nhảy xuống một lần dứt khoát, nàng cũng không phải sợ chết, nàng đã như nửa khúc gỗ mục, c.h.ế.t thì có gì phải sợ, đơn giản là trong lòng tồn tại chút vọng tưởng không thể lộ ra ánh sáng, rốt cuộc không cam lòng mà thôi.

“Tiểu vương gia yên tâm, từ lúc tiểu muội cứu ta, ta sẽ không bao giờ muốn c.h.ế.t nữa, c.h.ế.t còn không sợ, còn sợ sống sao?”

Hoài Ngọc nghe xong liền yên lòng, đi ra ngoài gặp đám người tổng đốc thủy vận, lệnh bọn họ phải tìm được người cho dù sống hay chết, đương nhiên toàn là một loạt những lời khách sáo.

Lại đi tới boong tàu, chỉ thấy Thẩm Gia ôm Tân Di, nằm ở trên vai nàng nức nở, không khỏi âm thầm muốn cười.

Năm đó khi nàng còn chưa xuất giá, Thẩm Như Hải mỗi lần bị nàng làm cho tức giận đến muốn động gia pháp, nàng liền nằm trên mặt đất khóc lóc lăn lộn, trong miệng kêu khóc cái gì mà “Nương a”, “Cữu cữu a”, nhưng đều là sấm to mưa nhỏ, gào là gào, nước mắt nửa điểm không thấy đâu, không nghĩ tới bộ công phu khóc giả này đến bây giờ đều lô hỏa thuần thanh*.

(*) 炉火纯青: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật...).

Ý Hoài Ngọc là vợ diễn quá đạt đó, 10 điểm =))))

Hoài Ngọc khụ một tiếng, đi đến bên cạnh Trần Thích vẫn còn gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước, sắc mặt trắng bệch, ngay cả ô cũng không che, ướt đẫm cả người, hết sức chật vật.

Hoài Ngọc che ô lên đỉnh đầu hắn, nghiêm mặt nói: “Bên kia đã giao phó xong, hơn hai ngàn người, chia làm hai mươi đội tuần tra, mỗi đội một trăm người, ngày đêm không ngừng tìm kiếm dọc theo sông, ngươi yên tâm đi, vô luận là c.h.ế.t hay sống, đều sẽ tìm về cho ngươi.”

“Bộp......”

Trần Thích hung hăng hất ô của hắn ra, nước mưa lộp bộp đánh vào mặt, khuôn mặt luôn tuấn lãng, nhìn qua lại có vài phần dữ tợn.

“Nàng không chết! Các ngươi đều gạt ta! Nhưng ta biết, nàng không chết!”

Đáy lòng Hoài Ngọc lộp bộp vang lên, nghĩ Thẩm Gia rốt cuộc là biết nội tình, hay là không thể tin được?

“Có c.h.ế.t hay không, tìm thấy sẽ rõ.”

Hắn mặt không chút thay đổi bỏ lại những lời này, xoay người rời đi.