Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 118: Buộc tội



Chuyện Hoài Ngọc cướp thần thê bên đường không quá một ngày đã truyền khắp thành Bắc kinh, điều này cơ hồ không có cách nào giấu diếm, giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, mỗi người đều có một đôi mắt, một cái miệng, miệng truyền tai nhau, từ chuyện xe ngựa lật như thế nào, cướp người như thế nào, còn có câu chất vấn lệ khí kia của Trần Thích, Hoài Ngọc trả lời thờ ơ coi thường như thế nào đều miêu tả sinh động như thật.

Dân chúng thích nhất là tùy ý phỏng đoán, mặc kệ chân tướng như thế nào, đã đem việc này định tính - - Tiểu Sát Tinh coi trọng thê tỷ, muốn noi theo hậu chủ Nam Đường Lý Dục cùng nạp Đại Tiểu Chu, hưởng phúc tề nhân của hai tỷ muội, bất đắc dĩ trượng phu Thẩm đại tiểu thư không đồng ý, liền dựa vào quyền thế, làm ra chuyện xấu cưỡng đoạt dân nữ.

Hoài Ngọc ở trong mắt mọi người kinh thành luôn luôn rất kém cỏi, ngay cả chó lạc đường cũng có thể trách đến trên đầu hắn, lời đồn vừa ra, lại người người tin tưởng không nghi ngờ, trong lúc nhất thời, tất cả người ngồi ở quán trà đều phỉ nhổ hắn.

Tấu chương buộc tội hắn giống như tuyết phiến bay vào trong cung, hạ triều ngày hôm sau, Hoài Ngọc bị gọi vào thư phòng của Càn Thanh cung, mới vừa đi vào, một quyển tấu chương bay tới.

Hắn đưa tay tiếp được, quả nhiên là tấu chương Trần Thích viết.

Mở ra xem, chừng hơn hai ngàn chữ, dày đặc chữ nhỏ như ruồi, không chỗ nào là không lên án tội ác của hắn.

Trần Thích không hổ là Trạng Nguyên, quán quân Kinh Hoa năm đó, làm một văn chương rực rỡ sắc màu, hắn ở trong tấu chương bày ra tám tội trạng lớn của Hoài Ngọc, trong đó có bốn tội: Ỷ sủng sinh kiêu, hoành hành kinh sư - Cưỡng đoạt hào môn, bắt cóc thần thê - Sỉ nhục mệnh quan, coi thường pháp kỷ - Ăn no ngao du, không làm được việc gì…...

Từng tội danh phân tích từng chữ, đọc đến thật sự khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, Hoài Ngọc xem hết toàn bộ, cảm thấy tóm gọn lại cũng chỉ có tám chữ - - ‘Mối hận đoạt thê, không thể không báo!’

Sắc mặt hắn bình tĩnh đem tấu chương đặt trở lại ngự án.

Thánh thượng đang chôn đầu vào quyển sổ đầu tiên cũng không ngẩng đầu, hỏi: “Xem xong rồi?”

“Xem xong rồi.”

“Không có gì để nói?”

Hoài Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Thị phi công đạo, tự tại nhân tâm.”

Duyên Hòa Đế xì một tiếng, tựa như cười nhạo sự ngây thơ của hắn, khuỷu tay đẩy tấu chương chất thành núi bên cạnh xuống, nói: "Nhìn xem, tất cả đều là mắng ngươi, trẫm hôm nay cái gì cũng không làm được, chỉ xử lý những tấu chương này, có người muốn trẫm xử lý nghiêm khắc ngươi, có người nói muốn đưa ngươi đi đất phong, còn có người, ngay cả trẫm cũng lôi vào. Ngọc nhi, có một số việc, trẫm mắt nhắm mắt mở cho qua, ngươi là trẫm một tay nuôi lớn, người ngoài không biết, nhưng trẫm rõ ràng, ngươi là người thế nào, ngươi không phải người có thể làm ra chuyện hỗn trướng như đoạt thê này, nói một chút xem, lần này là vì nguyên nhân gì?”

Hoài Ngọc cũng không giấu diếm, dù sao cho dù hắn không nói, Thánh Thượng sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra, lập tức liền đem chuyện Trần Thích đánh Thẩm Như như thế nào, mình và Thẩm Gia bày ra kế hoạch giả c.h.ế.t như thế nào, giúp Thẩm Như chạy thoát, Trần Thích đi Hàng Châu tìm được nàng như thế nào, đưa nàng về kinh sư, bọn họ nhìn thấy nên tiến đến cứu người ra sao.

Duyên Hòa Đế nghe xong, đứng lên đi tới đi lui, trầm ngâm một lúc lâu, mới nói: “Ngược lại nhìn không ra Trần Duẫn Nam là người biết đánh thê tử, đây là việc nhà của người ta, ngươi không nên xen vào, trẫm sẽ hạ chỉ thân lệnh, tấu chương của hắn trẫm để lại không phê duyệt, ngươi mau đưa người về phủ của hắn đi.”

Hoài Ngọc buồn bực chặn ở ngực, mím môi, mặt mày tối tăm: “Không thể.”

“Ngươi nói cái gì?”

Duyên Hòa Đế kinh ngạc quay đầu lại, nhớ tới ngoài cung còn nhiều người, có thể có lời không hay tiếp tục bị đồn đại lung tung, trong lòng nổi lên một phỏng đoán: “Ngươi thật sự coi trọng phu nhân của hắn?”

“Không phải.”

“Vậy là vì sao, che chở người ta như vậy?”

Hoài Ngọc ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Đại trượng phu làm việc, chớ hỏi có thể hay không, hãy hỏi có nên hay không, bệ hạ, đây là ngài dạy ta. Thẩm Như một là cô gái yếu đuối, hai là thê tử của Trần Thích, ba là tỷ thê của ta, dựa vào thân phận ba tầng này, chuyện của nàng ấy, ta không có khả năng mặc kệ!”

Duyên Hòa Đế sửng sốt thật lâu, cuối cùng trầm mặt xuống: “Trẫm còn nói với ngươi, mọi việc nghĩ kỹ rồi mới làm, không cần vỗ đầu liền quyết định, ngươi chỉ nhớ kỹ câu nói kia, những lời khác đều coi như gió thoảng bên tai?”

Hoài Ngọc đầy bụng bất bình, ôm quyền khom người, mặt lạnh xoay người đi ra ngoài.

Hắn đi rồi, Duyên Hòa Đế thân hình run lên, dường như đứng không vững, suýt nữa ngã sấp xuống, Cao Thuận cả kinh vội vàng tiến lên đỡ lấy: “Thánh thượng? Thái y! Mau đi gọi Thái y!”

“Quay lại! Trẫm không sao.”

Duyên Hòa Đế gọi tiểu thái giám hoảng hốt vội vàng lại, đỡ tay Cao Thuận, ngồi xuống trong ghế, chống trán nói: “Trẫm chỉ là bỗng nhiên có chút choáng váng đầu, chậm một chút là tốt rồi.”

Cao Thuận thay ông xoa huyệt thái dương, lo lắng hỏi: “Thánh thượng, hay là mời Lý thái y đến xem một chút đi?”

“Không cần, ngươi cũng ở trước mặt trẫm hầu hạ nhiều năm như vậy, gặp chuyện bình tĩnh khắc chế một chút, đừng chuyện gì cũng ngạc nhiên, khiến toàn bộ hoàng cung bất an.”

“Vâng, nô tài đã nhớ kỹ.”

“Tên tiểu tử này…” Duyên Hòa Đế mệt mỏi nhắm mắt lại, mơ hồ mắng, “Càng ngày càng giống cha nó.”

“Tiểu vương gia là tâm địa hiệp nghĩa.” Cao Thuận nói nhỏ.



Duyên Hòa Đế không có ý kiến gì, thần thái như có điều suy nghĩ.

*

“Cút!”

Trong Phù Phong vương phủ, Thẩm Gia đứng dậy, ném ấm trà xuống đất.

Thẩm Như Hải tức giận đến sắc mặt xanh trắng, môi run rẩy không ngừng: “Thẩm Gia! Đây là thái độ nói chuyện với phụ thân sao?!”

“Nói lâu như vậy, ngươi vẫn không tin Trần Thích đánh tỷ tỷ! Nói cái gì mà Trần Duẫn Nam là học sinh tốt của ngươi, làm không ra chuyện như vậy, nhất định là phu thê trong lúc đó hiểu lầm, không một lời bênh vực cho nữ nhi ruột!”

Nàng kéo Thẩm Như bên cạnh, xắn ống tay áo lên, đưa cho Thẩm Như Hải xem.

“Những vết bầm tím này đều là do vị học sinh tốt kia đánh! Ngươi mù sao? Ngươi điếc sao? Sao không nói gì nữa?!”

Hai cánh tay Thẩm Như khô gầy như củi, mặt trên trải rộng vết bầm tím, thậm chí còn bị phỏng.

Thẩm Như Hải vội vàng nhìn qua, chật vật lấy tay áo che tầm mắt: “Ra thể thống gì nữa!”

“Ngươi xem đi chứ!”

Thẩm Gia không chịu buông tha, cầm lấy tay Thẩm Như đi tới trước mặt ông ta: “Ngươi ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, để cho tỷ ấy bị đánh đến như thế này. Ngươi nói xem, tỷ ấy phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi...... Ngươi......”

Thẩm Như Hải muốn mắng nàng vài câu, nhưng nàng dù sao cũng là vương phi, chính mình làm thần tử, không cách nào giống như trước kia mà răn dạy nàng, hắn bị Thẩm Gia bức đến không có biện pháp, chỉ có thể hướng Thẩm Như xin giúp đỡ: “A Như, con nói một câu đi.”

Trưởng nữ luôn luôn hiếu thuận hiểu chuyện giờ phút này lại vẻ mặt hờ hững, ánh mắt trống rỗng, tùy ý để Thẩm Gia lôi kéo, giống như rối gỗ, không hề có sức sống.

Thẩm Như Hải lại rùng mình một cái, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, nếu như con thật sự không muốn quay về phủ của Duẫn Nam, vậy cùng vi phụ về nhà, dù sao cũng tốt hơn là ở chỗ này. A Như, người đời nói rất đáng sợ, con có biết bên ngoài đem hai tỷ muội các con truyền thành cái dạng gì hay không?”

“Tỷ ấy không về!” Thẩm Gia cướp lời nói, “Ta quản người khác truyền thành cái dạng gì chắc? Dù sao bọn họ cũng không dám đến trước mặt ta mà nói!”

Thẩm Như Hải không thèm để ý đến nàng, nhìn thẳng vào Thẩm Như: “Con có về không?”

Thẩm Như trầm mặc thật lâu, giãy khỏi tay Thẩm Gia.

Thẩm Gia ngẩn ra, khó có thể tin nghiêng đầu: “Tỷ thật muốn cùng ông ta trở về? Tỷ sợ gì chứ? Nếu tỷ cùng trở về, chuyện đầu tiên, chính là bị ông ta đưa đến xó nào đấy nhốt lại!”

Thẩm Như không trả lời, không nói một lời quỳ xuống.

Thẩm Như Hải cả kinh lui về phía sau nửa bước: “Con…”

Thẩm Như dập đầu mấy cái, dập đầu đến mi tâm chảy máu, đứng thẳng dậy nói: “Con gái bất hiếu Thẩm Như, hôm nay đoạn tuyệt quan hệ với cha, từ nay về sau không còn là con gái Thẩm thị nữa, vô luận sống hay chết, đều không liên quan đến Thẩm gia, cha coi như không có đứa con gái như con đi.”

“Con muốn...... Đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta?”

Sắc mặt Thẩm Như Hải trắng bệch, gần như không thể tin được đây là lời trưởng nữ ông ta luôn yêu thương có thể nói ra khỏi miệng.

“Con...... Con đây là bị muội muội làm hư, nương con dưới cửu tuyền, nếu biết con phản nghịch như thế......”

“Tôn di nương đã qua đời nhiều năm, xương cốt đều thành tro, ngươi đừng đem người ta kéo ra khỏi mộ như thế!”

Thẩm Gia tức giận nói: “Thẩm đại nhân, ngươi trở về đi, vương phủ sẽ không giữ ngươi lại ăn cơm, người đâu!”

Hạ tổng quản cười đi tới: “Bá gia, mời.”

Thẩm Như Hải còn có lời muốn nói, nhưng Hạ tổng quản này đúng là một mặt cười giả tạo, ngoài miệng kéo chút lời khách khí, tay thì đưa ra ý muốn đuổi hắn ra khỏi nghi môn vương phủ.

Thẩm Như Hải tức giận không thôi, phất tay áo nói: “Ngươi không cần đuổi ta! Ta tự mình đi!”

Ông ta chỉ lo nói chuyện, không cúi đầu nhìn đường, suýt nữa đạp hụt ngã xuống bậc thang, được người nâng cánh tay đỡ một phen.

Hạ tổng quản vội hành lễ: “Vương gia.”



Hoài Ngọc cười hì hì nói: “Ơ, đây không phải nhạc phụ đại nhân sao? Ngọn gió nào đem lão nhân gia ngài thổi tới đây thế? Ăn cơm chưa? Nếu không chê, để tiểu tế bồi ngài uống vài chén?”

Thẩm Như Hải không muốn gặp hắn nhất, lập tức cũng không hành lễ, vung tay áo hừ lạnh rời đi.

Hoài Ngọc nhìn theo bóng lưng ông ta, thu lại nụ cười: “Sao ông ta lại tới đây?”

Hạ tổng quản đáp: “Bá gia tới khuyên Thẩm đại tiểu thư về nhà Trần đại nhân, Vương phi mắng bá gia một trận.”

Hoài Ngọc cười một tiếng: “Vương phi ở đâu?”

“Phòng khách, phòng Thẩm đại tiểu thư.”

“Đi thôi.”

*

“Tỷ yên tâm,” Trong phòng khách, Thẩm Gia cam đoan, “Có ta ở đây, ai cũng không mang tỷ đi được, ai cũng không làm tổn thương tỷ được, tỷ cứ an tâm ở vương phủ đi.”

Thẩm Như cúi đầu, ngón tay dán trên chén trà giật giật, vẫn im lặng không nói.

Từ khi được cứu trở về, đã qua ba ngày, ngoại trừ đêm đó nàng chủ động mở miệng nói chuyện Hỉ Nhi, Linh Lung bị bán, thời gian còn lại đều không nói lời nào, cho ăn liền ăn, cho uống liền uống, không cho cũng không hướng người khác mà đòi hỏi, lại giống như một tên ngu ngốc, đại phu nói, nàng là đau lòng, cần thời gian tĩnh dưỡng.

Thẩm Gia không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể trả lại cho nàng một tỷ tỷ hoàn hảo như lúc ban đầu, cũng không dám tưởng tượng, Thẩm Như rốt cuộc là đã trải qua tra tấn như thế nào, mới biến thành bộ dáng cái xác không hồn này, mãi đến hôm nay, nàng mới cảm giác được huyết mạch của mình cùng Thẩm Như gắn liền, bọn nàng là tỷ muội m.á.u mủ tình thâm, loại liên kết này đao c.h.é.m không nổi, lửa nóng không ngừng, đem các nàng gắt gao buộc cùng một chỗ.

Nàng đau lòng vươn tay ra, muốn che mu bàn tay Thẩm Như nhưng người đó lại run lên, giống như một con vật nhỏ sợ hãi, né tránh sự đụng chạm của nàng, vô ý làm đổ chén trà.

Thẩm Gia lập tức ý thức được mình dọa nàng, vội vàng giơ hai tay lên: “Được, ta không chạm vào tỷ! Tỷ đừng sợ! Nóng sao? Đừng nhặt! Để hạ nhân xử lý là được.”

Tân Di bên ngoài đi tới, bảo mấy tiểu nha đầu quét sạch mảnh sứ vỡ, lại đứng ở phía sau Thẩm Gia, nhỏ giọng nói: “Vương phi, điện hạ đến rồi.”

Thẩm Gia gật gật đầu: “Đi lấy thuốc mỡ đến, tỷ tỷ vừa mới bị bỏng.”

Tân Di nói: “Vâng.”

Thẩm Gia xoay người vượt qua ngưỡng cửa đi ra ngoài, thấy Hoài Ngọc đứng ở hành lang chắp tay sau lưng, đang nhìn phía chân trời đến xuất thần.

Mũi nàng cay cay, bước nhanh tới, nhào vào trong n.g.ự.c hắn.

Hoài Ngọc ngẩn ra, cánh tay siết chặt, ôm lấy người trong lòng, hỏi: “Sao vậy?”

“Chàng đi g.i.ế.c Trần Thích đi.”

“Bây giờ? Chờ trời tối rồi đi.”

Thẩm Gia chỉ giận dỗi mà nói, không nghĩ tới hắn còn nghiêm túc mà lên kế hoạch, chợt nín khóc mỉm cười, từ trong lòng hắn ngẩng đầu: “Ta nói lung tung, chàng còn tưởng thật à?”

Hoài Ngọc rũ mắt nhìn nàng: “Đương nhiên, nàng chỉ cần nói một câu, ta sẽ vì nàng lên trời xuống đất, không gì không làm được.”

Đây chính là lời hứa hẹn của Thượng Nguyên đêm đó trên Lưu Ly Tháp.

Thẩm Gia thở dài một tiếng, hỏi: “Thánh Thượng mắng chàng sao?”

Hoài Ngọc hỏi ngược lại nàng: “Cha nàng tới mắng nàng sao?”

Thẩm Gia bĩu môi: “Ông ta không dám đâu.”

Hoài Ngọc bật cười, nhéo má, ôm vai nàng, một lần nữa nhìn lên bầu trời.

“Chàng đang nhìn cái gì?” Thẩm Gia tò mò hỏi.

“Sắp có biến lớn rồi.”

Khoảnh khắc Hoài Ngọc nói xong, một tiếng sấm chợt vang lên, mưa to tầm tã mà xuống, Tử Cấm Thành bao phủ trong mưa bụi mênh mông.