Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 55: Tấn công lên núi (1)



Giờ Dần, một đội quân thuỷ quân tấn công lên núi, ba trạm kiểm soát không đánh mà đổ, nhóm thổ phỉ bỏ trốn tán loạn nhưng tất cả đều phải bỏ mạng dưới lưỡi giao của binh lính triều đình, trong nhất trời tiếng kêu than vang vọng khắp đất trời, xác c.h.ế.t chồng chất, m.á.u chảy thành sông, giống như địa ngục trần gian.

Nửa đêm, trong núi đổ cơn mưa lớn.

Để tránh lửa lớn, nhóm người Tạ Dực chạy ngược gió xuống chân núi, thừa dịp ngọn lửa chưa lan rộng, mọi người lấy đao chặt bỏ toàn bộ thảm thực vật gần đó, sau khi làm xong hết mọi chuyện tất cả đều kiệt sức nằm liệt dưới mặt đất, khuôn mặt phủ đầy tro đen bị mưa dội xuống ướt như chuột lột, trông vô cùng chật vật.

Nhóm người Trịnh tiêu đầu đã c.h.ế.t tám người, chính hắn cũng ngàn cân treo sợi tóc, Quan Triều phúc lớn mạng lớn không xảy ra việc gì những lại bị mùi thịt nướng trên núi hấp dẫn, bụng đói kêu ầm ĩ, hắn mò mẫm trên mặt đất để tìm thứ gì đó để ăn.

Thẩm Như nhếch nhác ngồi trên một tảng đá lớn, trên người khoác áo choàng do Tạ Dực tìm đến cho nàng, vết thương trong lòng bàn tay đã được băng bó lại.

Tạ Dực không ngồi, vẻ mặt hắn lo lắng nhìn về phía đỉnh núi, nhíu mày, trong tay vẫn cầm Tú Xuân đao.

Thẩm Như nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn đang xuất thần của hắn, nàng đứng dậy, đi đến phía sau hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thất gia, ngài nghỉ ngời một lát đi.”

Tạ Dực nghiên người liếc nhìn một cái, nói: “Ngươi cứ ngồi đi.”

Ở đây chỉ có một tảng đá có thể ngồi được, bọn họ không hề do dự mà nhường nó lại cho vị cô nương duy nhất ở đây.

Thẩm Như lắc đầu nói: “Ta đã nghỉ ngơi đủ rồi, nhưng ngài đã bận rộn suốt cả một đêm, người làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi, ngài nghỉ một lát đi, muội muội và tiểu vương gia cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không xảy ra chuyện.”

Thật ra Tạ Dực cũng rất mệt mỏi, đêm nay đầu tiên là đánh nhau ở khách điếm sau đó lại chạy không ngừng nghỉ suốt hai trăm dặm, tiếp đến lại đánh một trận huyết chiến ở trên núi, hắn mệt đến mức không thể nhấc nổi cánh tay, hiện tại Thẩm Gia và Hoài Ngọc lại không rõ tung tích, không biết có bị mất mạng trong trận hoả hoạn này hay không. Trong lòng Tạ Dực vô cùng đau xót, hắn nhanh chóng bỏ đi những suy nghĩ không may trong đầu rồi đi về phía tảng đá, vừa định ngồi xuống liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, sau đó một giọng nói vang lên.

“Lương Khanh!”

Tạ Dực quay lại nhìn thấy một vị tướng quân mặc giáp, đeo kiếm trên thắt lưng đang bước tới, theo sau là toàn bộ binh mã, người này tên là Đàm Miểu, đợt tấn công lần này chính người này là người dẫn đầu đoàn thuỷ quân tấn công lên núi.

Người này là người mới phụ trách ở Nam Kinh, huấn luyện thuỷ binh và chỉ huy phòng thủ trên sông, là người vô cùng hảo sảng, trượng nghĩa. Hắn và Tạ Dực gặp nhau trong một bữa tiệc rượu, từ đó trở thành bạn tri kỉ, xưng hô với nhau bằng nhũ danh.

Tạ Dực nhìn thấy hắn liền vô cùng vui mừng: “Tử Du!”

Hai người tiến đến vỗ vai nhau, Tạ Dực hỏi: “Tại sao huynh lại đến đây?”

Đàm Miểu cười to, nói: “Không phải đến để cứu huynh sao? Ta nói Tạ đại nhân này, tại sao huynh lại tự đưa mình vào ổ thổ phi này vậy?”

Tạ Dực xua tay bất đắc dĩ nói: “Đừng lấy ta ra trêu đùa nữa, việc này một lời khó mà nói hết.”

Hai người lập tức trao đổi tin tức mình có được cho nhau, Đàm Miểu nói mình cố ý đến cứu Tạ Dực đương nhiên chỉ là nói đùa, nếu thật sự nói cố ý đến cứu người, vậy thì cũng là vì cứu Phù Phong Vương nên mới đến.

Nguyễn Gia Hữu phái người đưa tin Phù Phong Vương bị Bạch Hổ trại bắt nhốt, toàn bộ quan lại ở Nam Kinh đều trở nên kinh hoàng.



Cái gì? Phù Phong Vương?! Người cháu mà Thánh Thượng yêu thương nhất, hắn và Vương phi của hắn bị một đám thổ phỉ bắt trói đưa lên núi sao?

Quả là to gan lớn mật. Nhất định phải xử lý đám thổ phỉ này, mặc kệ có cứu được Phù Phong Vương hay không, việc này nhất định phải làm vì con đường làm quan sau này, nếu Phù Phong Vương thật sự c.h.ế.t trong tay đám thổ phí cũng không liên quan đến bọn họ, đều là lỗi của đám thổ phỉ to gan lớn mật kia.

Binh Bộ Thượng thư Văn Kiền ngay lập tức ra lệnh cho 3000 binh mã hành quân trong đêm về phía Sào Hồ, Đàm Miểu là đội quân tiên phong, cũng là nhóm đầu tiên tấn công lên núi.

“Chu đại nhân, Văn đại nhân, Lưu công công cùng Vỗ Đài đại nhân đang ở dưới chân núi, Lãnh tiên sinh cũng ở đó, đúng rồi, còn có một người gọi là Trần thư sinh, theo lời hắn nói, phu nhân của hắn đang ở trên núi.”

Tạ Dực liếc nhìn về phía Thẩm Như đang đứng phía sau, hắn không lên tiếng, trong đầu đang nhớ lại những cái tên mà Đàm Miểu vừa nhắc đến.

Chu đại nhân là đại thần canh giữ ở Nam Kinh, Văn đại nhân là Binh Bộ thượng thư Văn Kiền ở Nam Kinh, Lưu công công là thái giám Lưu Thuyên canh giữ Nam Kinh, Vỗ Đài đại nhân còn lại là Ứng Thiên tuần phủ Hồ Trọng Minh.

Từ sau khi dời đô, lục bộ ở Nam kinh chỉ còn trên danh nghĩa, chỉ có bốn người này mới nắm giữ thực quyền, cùng nhau quản lý Nam Kinh, hiện tại bốn vị quan lớn này lại đồng loạt đến đây, hiển nhiên là vì sự an nguy của Hoài Ngọc mà đến.

Tạ Dực nói: “Lý Bảo và Cửu Minh đều đã chết, sau khi xảy ra hoả hoạn, Đinh Tiến mất tích, điện hạ và Vương phi không rõ tung tích.”

Đàm Miểu lập tức nhíu mày, thầm nghĩ không ổn, vạn nhất Phù Phong Vương xảy ra chuyện gì, bọn họ không ai có thể chịu trách nhiệm nổi, một khi lửa giận của Thánh Thượng vượt Trường Giang thiêu tới, không biết có bao nhiêu quan viên vì vậy mà rớt đài.

Tạ Dực và Đàm Miểu đều biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, bọn họ nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, Tạ Dực lo lắng, cũng lo cho sự an nguy của Thẩm Gia.

Hai người nhìn đỉnh núi phía xa, thấy lửa trên núi đã bị dập tắt, bọn họ đã bàn xong, chuẩn bị dẫn theo một tốp quân lên núi tìm kiếm trước, những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ, chờ hội quân với nhóm đại quân dưới chân núi.

Tạ Dực ăn mấy miếng lương khô dưới cơn mưa chuẩn bị đi cùng, trên đầu trên người Trịnh tiêu đầu có thương tích vì vậy sẽ ở lại nghỉ ngơi, Quan Triều cũng ở lại nơi này, chỉ có duy nhất Thẩm Như là đi theo.

Tạ Dực bảo nàng trở về, Thẩm Như lại cố chấp nói: “Ta cũng lo lắng cho an nguy của muội muội, ta sẽ đi cùng với mọi người.”

Nàng vô cùng kiên quyết, Tạ Dực chỉ đành để cho nàng đi theo.

Đàm Miểu tò mò đánh giá Thẩm Như, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Thẩm Như và Tạ Dực, hiển nhiên là suy đoán quan hệ của hai người.

Đàm Miểu nhỏ giọng hỏi Tạ Dực: “Hiền đệ ra biển một năm, có phải là đi tìm giai nhân khác không?”

Tạ Dực nói: “Tử Du huynh, không thể nói bậy, đó là cháu gái bên ngoại của ta.”

Đàm Miểu ngạc nhiên nói: “Huynh lừa ta à, cháu gái ngoại của huynh không phải là Vương phi sao? Từ khi nào lại nhảy ra thêm một người nữa vậy hả?”

Tạ Dực thở dài: “Việc này nói ra rất dài, vài ba câu không thể nói rõ được.”

“Lại là câu này, mỗi lần lần gặp chuyện huynh không muốn nói, huynh liền lấy lý do này cho qua chuyện.”



Tạ Dực cười cười nhưng không trả lời.

Lúc bình minh, cơn mưa cuối cùng cũng dừng lại, đại quân cũng tiến lên núi, hợp quân với đám người Tạ Dục ở đỉnh núi.

Sau trận hoả hoạn, ngọn núi vốn tươi tốt một thời sau một đêm liền biến thành vùng đất khô cằn, mười mấy năm sau cũng không thể khôi phục lại được, chùa Long Hưng cũng bị thiêu thành một đống đổ nát, bọn họ ngồi trên những viên gạch và đống đổ nát còn sót lại để nghỉ ngơi.

Trần Thích nhìn thấy Thẩm Như bình an vô sự, kích động chạy đến, nhưng nhìn thấy lớp y phục màu đỏ bên dưới tấm áo choàng của nàng hắn liền dừng bước chân lại.

“Nàng...”

Thẩm Như chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.

Tạ Dực cùng Lãnh sư gia, Đàm Miểu và Văn, Chu, Lưu, Hồ hợp thành bộ chỉ huy lâm thời, bọn họ đang thảo luận về việc tìm kiếm tung tích của đôi phu thê Phù Phong Vương.

Tạ Dực dù không phải là quan nhân nhưng lại quen biết với bốn vị đại thần này, sau khi chào hỏi, Tạ Dục kiến nghị phái một đội quân đuổi theo g.i.ế.c nhóm tàn binh bại tướng trại Bạch Hổ. Lúc đó lửa lớn thiêu cháy, mọi người đều lo chạy trốn, không ít thổ phỉ chạy xuống núi, nếu để nhóm thổ phí này chạy thoát thành công sẽ mang đến tai hoạ cho bá tánh.

Binh Bộ thượng thư Văn Kiển đồng ý, gật đầu nói: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc, chúng ta phải một lưới bắt hết đám thổ phi này, Đàm Miểu, ngươi phụ trách chuyện này.”

Đàm Miểu lập tức khom người chắp tay: “Vâng!”

Dứt lời, hắn liền xoay người lãnh một đội quân truy đuổi những tên thổ phỉ còn sót lại.

Thái giám Lưu Thuyên thở dài hỏi Tạ Dực: “Ông chủ Tạ, lúc xảy ra chuyện, ngài cũng ở trên núi, chẳng lẽ không biết chút tung tích gì của Vương gia và Vương phi sao?”

Người cuối cùng nhìn thấy Thẩm Gia là Thẩm Như, dựa vào những thông tin mà Thẩm Như cung cấp, Tạ Dực phong đoán có lẽ Thẩm Gia đã đến nhà giam cứu Hoài Ngọc.

Lưu Thuyên ngay lập tức hỏi: “Nhà giam ở đâu? Đã phái người đi tìm chưa?”

Tạ Dực gật đầu: “Ta đã đến hang động tìm nhưng ở đó không có người, chắc chắn đã được cứu ra.”

Văn, Chu, Lưu, Hồ nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự lo lắng sâu sắc trong mắt của đối phương, đặc biệt là Lưu Thuyên, hắn là nội giám, trước khi được điều đến trấn giữ Nam Kinh, hắn là một trong bốn vị thái giám có quyền uy nhất trong cung, đã từng hầu hạ cho Thiên Tử vì vậy hắn biết rõ đứa cháu này được Diên Hoà Đế xem trọng nhường nào, nói là nhi tử thân sinh cũng không hề quá, nếu Phù Phong vương thật sự c.h.ế.t trên địa bàn Trực Lệ thì những quan viên đang ở nơi này nên về nhà rửa cổ sạch sẽ đợi c.h.é.m đầu đi.

Đang lúc mọi người sốt ruột ro lắng, một binh lính chạy tới, quỳ trên mặt đất bầm báo: “Báo, đã tìm được tung tích của Vương gia, Vương phi rồi.”

“Ở đâu?!” Các vị đại thần đồng thanh hỏi.

Người binh lính do dự trong giây lát rồi nói: “Hồi bẩm chư vị đại nhân, theo lời một tên thổ phi bị bọn thuộc hạ bắt được khai, Vương gia và Vương phi.... Rơi xuống vách núi rồi.”

“Cái gì?” Tạ Dực kinh hãi đứng dậy.

— QUẢNG CÁO —