Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 83: Chỉ bảo (2)



-

Tại Tiểu Bồng Lai.

Đại sảnh Nguyệt Lâu ăn uống linh đình, trong nhã các tầng hai truyền ra tiếng sáo trúc, Tiểu Bồng Lai cũng không bởi vì cuối năm gần đến mà quạnh quẽ nửa phần, ngược lại càng thêm kín người hết chỗ, tiếng cười vui vẻ của nam nữ không dứt bên tai.

“Trang điểm xong thấp giọng hỏi vị hôn phu, họa mi thâm thiển nhập thì vô?*”, tô mi không phải chỉ là chuyện nữ nhi, cũng là tình thú giữa vợ chồng, mỗi một nữ tử trước khi xuất giá, đều từng tưởng tượng cảnh sau này phu quân thay nàng vẽ mày kẻ mắt, thế gian tình nghĩa vợ chồng, cùng lắm cũng chỉ như thế, công tử không ngại cũng học một chút.”

(*) Trích 2 câu trong bài thơ ‘Khuê ý - Cận thí thướng Trương thuỷ bộ”:

Trang bãi đê thanh vấn phu tế:

“Hoạ mi thâm thiển, nhập thì vô?”

Dịch nghĩa:

Điểm trang xong, khẽ hỏi lời,

Chàng xem đậm nhạt, hợp thời hay không?

Lục Uyển Nhu ngồi đối diện với gương trang điểm, lông mày xa xăm nhàn nhạt như có như không, giống như một nét bút phác họa ra ngọn núi xanh nhạt, nàng đem bút lông mày trong tay đảo ngược, đưa cho Hoài Ngọc, cười nói: “Nếu công tử học được những thứ này, ngày mai liền có thể học thêm một chút.”

“Cái gì gọi là đậm nhạt, hợp thời hơn?” Hoài Ngọc hỏi.

Lục Uyển dịu dàng cười không nói.

-

Ngày hôm sau.



“Ta...... ta cũng muốn làm việc đó, nhưng nàng ấy không chịu để ta chạm vào đâu, hơi động một chút, nàng ấy liền kêu không cần.”

Mặt Hoài Ngọc đỏ bừng, ngay cả cổ cũng nổi gân.

Quy công* khuôn mặt bình tĩnh, một bộ đã thấy qua việc đời, vỗ vỗ tay, lập tức liền có hai thanh lâu gã sai vặt nâng một pho tượng gỗ tới.

(*) 龟公 - Quy công: Đàn ông làm tạp dịch trong kỹ viện, bình thường còn đảm đương vai trò bảo vệ, phía nam gọi là ‘Quy công’, phía bắc gọi là ‘Ấm trà lớn’ (大茶壶).

Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn, tròng mắt thiếu chút nữa cả kinh rơi ra.

Đó dĩ nhiên là một bộ mỹ nhân điêu khắc gỗ trông rất sống động.

Quy công nhận lấy cây roi dạy học gã sai vặt đưa tới, giải quyết việc chung nói: “Làm thế nào lấy lòng nữ tử, cũng là một môn học, học được thấu đáo, chắc chắn sẽ khiến nữ tử đối với ngài khăng khăng một mực, một ngày cũng không thể rời khỏi ngài. Có vài nam nhân coi đây là sỉ nhục, mọi việc chỉ lo cảm thụ của mình, trước không chuẩn bị, sau không ôn tồn, một khi mình hài lòng, liền qua loa cho xong việc, đối đãi qua loa, không chiếu cố thê tử chút nào, lại không biết niềm vui chân chính là hai bên đều phải thú vị, mới tính là đến cảnh giới cực lạc thế gian. Công tử, xin đừng hết nhìn đông tới nhìn tây, nghiêm túc nghe ta nói, hôm nay chúng ta trước hết học từ cấu tạo thân thể nữ tử.”

Cái đầu gỗ của tượng mỹ nhân kia cũng không biết là vị nào khắc, mỗi một tấc đều hoàn mỹ như người thật.

‘Thầy giáo’ Quy công chỉ vào, mặt không chút thay đổi giảng giải.

“……”

Hoài Ngọc xấu hổ phẫn nộ muốn chết.

Ngày hôm sau, chương trình học lý thuyết kết thúc, Quy công mang theo hắn bắt đầu giảng dạy cảnh tượng thực địa.

Trong phòng, Quy công bảo Hoài Ngọc ngồi trên ghế nhỏ, gỡ xuống một bộ tranh thêu xuân cung, trên tường là lỗ nhỏ có thể chứa một ngón tay, Quy công ý bảo hắn lại gần xem.

Hoài Ngọc vẻ mặt không hiểu ra sao, mắt trái lại gần, vừa nhìn không được, sát vách đúng là một cô nương đang tiếp khách, nam khách kia tai to mặt lớn, một bộ dáng như khỉ, chờ không kịp đi lên giường, liền động thủ động chân với cô nương kia.

Hoài Ngọc cả kinh ngửa ra sau, thiếu chút nữa ngã xuống ghế.

Hắn hoảng sợ trừng mắt nhìn Quy công, há mồm vừa muốn nói chuyện, Quy công liền giơ ngón trỏ lên với hắn, chỉ chỉ vách tường, lại chỉ chỉ lỗ tai, ý là sát vách nghe thấy.



“……”

Hai má Hoài Ngọc nghẹn đến đỏ bừng, đứng dậy muốn đi, Quy công lại đè hai vai hắn lại, mạnh mẽ đem hắn đặt ở trên ghế, buộc hắn xem.

Mặt Hoài Ngọc dán ở trên tường, mắt trái nhắm ngay khe hở, trong phòng hai người đã liên tục chiến đấu ở nơi khác, ở trước một cái gương lớn rơi xuống đất, cô nương thường nghiêng đầu cùng khách nam hôn môi, thanh âm hai người ừng ực nuốt nước miếng rõ ràng có thể nghe thấy.

Bởi vì bọn họ đưa lưng về phía nhau, Hoài Ngọc chỉ có thể nhìn thấy nam khách nhân kia, thân hình hắn mập mạp, đem cô nương kia hoàn toàn che lấp.

Hoài Ngọc: “......”

-

Chu Tước Các.

“Học thế nào rồi?” Tạ Dực hỏi.

Lục Uyển Nhu đưa cho hắn một chén trà, ôn nhu nói: “Tiểu vương gia mặc dù thông suốt khá muộn, nhưng thiên tư không tệ, cũng không tính là không hiểu gì, rất nhiều chuyện một chút là thông, là một học sinh giỏi.”

Tạ Dực ừ một tiếng, nhận lấy trà trong tay nàng, lạnh nhạt nói: “Việc này coi như ta nợ ngươi, muốn cái gì, nói đi.”

Lục Uyển Nhu nghiêng đầu, cười xán lạn: “Nạp ta vào cửa được không?”

Tạ Dực lẳng lặng liếc qua, ánh mắt ôn hòa, lại lộ ra một luồng uy hiếp.

Lục Uyển Nhu thu hồi thần sắc vui đùa, cảm thán nói: “Có lúc ta thật hâm mộ Thẩm cô nương, có cữu cữu tốt như ngươi, mọi chuyện vì nàng mà suy nghĩ, nàng nhất định là lớn lên trong hũ mật.”

Tạ Dực từ chối cho ý kiến.

Lục Uyển Nhu chống má trắng như tuyết, làm như không có việc gì nở nụ cười: “Ngày hội Thượng Nguyên sắp tới, không biết Thất Lang có chịu nể mặt hay không, cùng ta ban đêm đi ngắm đèn lồng?”

— QUẢNG CÁO —