Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 86: Động tâm (1)



Mùng một tết, Thẩm Gia dậy thật sớm, không đợi Tân Di đi vào thay nàng mặc quần áo, nàng liền lê giày ngủ, tóc tai bù xù chạy ra ngoài, Tân Di cả kinh cầm áo đuổi theo phía sau, hô to: “Tiểu thư! Tiểu thư! Mặc áo khoác vào trước rồi đi ra ngoài! Bên ngoài lạnh!”

Đi tới dưới hành lang, Thẩm Gia đột nhiên dừng bước, trừng to mắt: “Oa, trận tuyết rơi thật lớn!”

Tuyết rơi nửa đêm, thẳng đến khi trời tờ mờ sáng mới chịu ngừng lại, trong một đêm, trời đất thay đổi bộ dáng, đầy đất màu trắng như bạc, tuyết lớn kia sâu đến mắt cá chân, mái hiên rủ xuống một thước băng dài.

Tân Di chạy tới, vén áo choàng ra, bao trùm lấy nàng.

Thẩm Gia cầm lấy áo khoác, hưng phấn nhảy xuống bậc thang, chạy vào trong viện, giẫm tới giẫm lui trên tuyết mới, giẫm ra mấy dấu chân to, lại nâng một cước, đạp lên cây quế trong viện, trong chốc lát, bông tuyết bay lả tả rơi xuống, nàng thét chói tai chạy đi, cuối cùng cả người vẫn bị phủ đầy tuyết.

Tân Di: “......”

Thẩm Gia lạnh đến hắt xì vài cái, nhảy tại chỗ vài cái, bỗng nhiên nhìn thấy Hoài Ngọc từ trong phòng đi ra, vẻ mặt nóng nảy, cũng không sợ lạnh, mặc một thân áo đơn quần đơn, tựa hồ là ngủ không ngon.

Thẩm Gia cầm một nắm tuyết ném qua, vừa vặn đập vào trán hắn, nàng cười ha ha.

Hoài Ngọc: “......”

Hoài Ngọc trầm mặt đi tới, Thẩm Gia sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, lại bị Hoài Ngọc ôm lấy, châm chọc nói: “Cũng biết sợ à?”

“Thả ta xuống!” Thẩm Gia liều mạng giãy dụa.

Hoài Ngọc nhếch khóe môi: “Không đấy.”

Thẩm Gia đem lòng bàn tay dán lên cổ của hắn, tay của nàng vừa sờ qua tuyết, Hoài Ngọc lập tức kêu to lên, tức giận mắng: “Thẩm Gia! Nàng còn giương oai nữa, ta liền đem nàng chôn vào trong tuyết!”

Thẩm Gia biết hắn nói được làm được, đành phải lè lưỡi, nhanh chóng buông tay xuống.

Hai người rửa mặt xong, đi Lục Y viên, Tạ Dực say rượu chưa tỉnh, Thẩm Gia lặp lại chiêu cũ, từ trên bệ cửa sổ cầm khối tuyết nhào thành quả cầu tuyết, xốc thảm lông lên, rót vào trong cổ Tạ Dực.

“A!!!”

Tạ Dực bị kích thích mở to mắt, lập tưc bật dậy.

Thẩm Gia và Hoài Ngọc đã sớm cười chảy nước mắt.

Tạ Dực hất tuyết trong cổ áo ra ngoài, cổ trắng như ngọc bị đông lạnh đến đỏ lên, hắn mặt không chút thay đổi nhìn hai người đang cười to, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi có phải thiếu đòn hay không?”

Thẩm Gia lập tức thu lại nụ cười, nghiêm trang nói: “Cữu cữu, chúc mừng năm mới, bọn con là tới chúc tết người.”

Nói xong kéo Hoài Ngọc quỳ xuống, dập đầu một cái với Tạ Dực.



“Mùng một tết, chúc cữu cữu thuận buồm xuôi gió, nhị long bay cao, tam dương khai thái, tứ quý bình an, ngũ phúc lâm môn, lục sự đại thuận, thất tinh cao chiếu, bát phương phát tài.”

Nàng một hơi nói xong lời may mắn, lại tiến lên vươn lòng bàn tay, khuôn mặt tươi cười dịu dàng: “Cữu cữu, còn một câu cuối cùng, người mau đưa hồng phong* ra đi.”

(*) Hồng phong: lì xì.

Tạ Dực: “......”

Tạ Dực rút tay khỏi tay nàng một cái, mới lấy ra phong bì đỏ người hầu đã chuẩn bị từ sớm, đưa cho bọn họ mỗi người một cái.

Chờ Tạ Dực rửa mặt xong, ba người lại cùng đi Lan Quế Đường chúc tết Tạ lão phu nhân, Tạ Lan và Thẩm Như đã sớm đến, đang cùng lão thái thái uống trà sáng.

Ba người quỳ xuống thỉnh an, lão phu nhân cười cười sau đó ra hiệu cho một người đem hồng phong lên.

Lúc đến Tạ Dực, nụ cười trên mặt bà đột nhiên thu hồi lại, thản nhiên nói: “Hôm nay con về phủ ở đi, cả ngày ngủ ở bên ngoài coi sao được. Hai vị kia ta đã thay con đuổi về, người ta tối hôm qua khóc sướt mướt đi tới chỗ ta, còn tưởng rằng con làm gì các nàng chứ, đường đường là nam nhi bảy thước, uống say lấy nữ nhân ép bọn họ uống rượu điên cuồng, con đúng là hết nói nổi.”

Tạ Dực quỳ nhận lấy hồng phong, cười nói: “Vừa vặn nay chuyện trong cửa hàng cũng nhàn hơn rồi, nhi tử cũng nên trở về tận hiếu với mẫu thân.”

Tạ lão phu nhân: “.....”

Chúc mừng năm mới lão thái thái xong, những tiểu bối còn lại lại dập đầu chúc tết Tạ Dực, Tạ Dực cũng thưởng hồng phong, đến phiên Thẩm Như, nàng lại gọi Thất gia.

Tạ Dực nói: “Gọi cữu cữu là được.”

Thẩm Như theo bản năng nhìn về phía Thẩm Gia.

Thẩm Gia nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả.

Thẩm Như mím môi, nhận lấy phong bì đỏ, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cữu cữu, chúc người một năm mới cát tường bình an, vạn sự như ý.”

Tạ Dực ừ một tiếng, coi như là đáp lại.

Tạ Lan đụng phải cánh tay Thẩm Gia, nháy mắt ra hiệu cười hỏi: “Nàng ấy gọi cữu cữu, muội không ghen à?”

Thẩm Gia: “Cái này có gì mà phải ghen?”

Tạ Lan liếc nàng một cái, thầm nghĩ kỳ quái, chẳng lẽ ba ngày không gặp, giờ nàng phải nhìn muội muội này với cặp mắt khác xưa? Dục vọng độc chiếm của Thẩm Gia mạnh bao nhiêu, nàng biết rất rõ, khi còn bé, huynh đệ tỷ muội bọn họ đừng nói ầm ĩ gọi cữu cữu, ngay cả ôm Tạ Dực một chút cũng không thể, Tạ Dực chỉ có thể để cho một mình Thẩm Gia chiếm lấy, nha đầu này hôm nay là đổi tính rồi?

Còn chưa kịp suy nghĩ xong, nàng lại bị Thẩm Gia đụng phải: “Hoa mai trong vườn của tỷ có phải nở rồi không?”

“Đúng vậy.” Tạ Lan nhìn về phía nàng, “Muội muốn tới chơi không?”

Trong Đông phủ trồng một vườn hoa mai, mỗi khi đến mùa đông đều nở rộ, cảnh trong vườn không kém Vũ Hoa Đài Mai Cương* bao nhiêu, trong khung cảnh băng tuyết lưu ly tuyệt mỹ như thế, hồng mai lại càng nổi bật.



(*) 雨花台梅岗 (Vũ Hoa Đài Mai Cương): Muốn nói đến thắng cảnh thưởng mai ở Nam Kinh, ngoài núi Mai Hoa lăng Minh Hiếu, công viên Cổ Lâm và nhà Phó Thủy, không thể không nhắc đến Mai Cương của khu phong cảnh Vũ Hoa Đài, còn có một loại ý nghĩa khác.

Thẩm Gia tâm huyết dâng trào đề nghị: “Chúng ta gọi bọn nhị ca tới, chơi ném tuyết trong vườn đi.”

Tạ Lan vừa nghe liền hưng phấn, vỗ tay khen ý tưởng hay.

Mọi người cùng lão thái thái nói thêm chút việc nhà, lão phu nhân tối hôm qua ngủ quá muộn, ban ngày không có tinh thần, được thị nữ đỡ về phòng, mọi người liền nhanh chóng xin phép cáo lui, Tạ Lan giữ mọi người lại, nói cùng đi Mai Viên đánh trận tuyết, Thẩm Như vốn không muốn đi, thấy Tạ Dực cũng đứng ở dưới hành lang không đi, mấy lời cự tuyệt liền nuốt trở vào.

Thẩm Gia hào hứng bừng bừng nói với Hoài Ngọc: “Hoài Ngọc, cùng đi đánh trận tuyết, ta nhường ngươi ba quả cầu.”

Hoài Ngọc mặc áo khoác, chậm rãi nói: “Đa tạ, nhưng hôm nay ta có việc, sẽ không đi cùng, mọi người cứ chơi vui vẻ.”

Dứt lời, hắn cầm ô giấy lên, biến mất trong màn tuyết bay đầy trời.

Thẩm Gia sững sờ nhìn bóng lưng hắn rời đi, còn có chút phản ứng không kịp.

Tạ Dực mở ô lụa, đi tới bên cạnh nàng, nói: “Còn đánh trận tuyết không? Không đánh thì ta bận rồi, có chút chuyện nhỏ cần xử lý sau thời gian dài không về nhà.”

Thẩm Gia bỏ lại một câu rồi đi: “Không đánh nữa!”

Nàng tức giận trở lại Hoán Hoa tiểu trúc, làm cho Tân Di cùng Đỗ Nhược đều lắp bắp kinh hãi, không phải đi chúc Tết sao? Như thế nào trở về lại một bụng tức giận?

Nàng chân trước vừa vào phòng, Tạ Lan chân sau liền đuổi theo vào.

“Tại sao không đánh nữa? Mọi người đều trầm trồ khen ngợi ý tưởng mà?” Tạ Lan kiên quyết hỏi.

Thẩm Gia nằm sấp trên giường, lấy gối che đầu, bực bội nói: “Không đánh nữa!”

“Vì sao không muốn?”

Tạ Lan trong đầu chợt lóe, bỗng nhiên thông suốt: “Không phải là bởi vì tiểu vương gia không đi, cho nên ngươi cũng không đi chứ?”

Thẩm Gia rút đầu từ dưới gối ra, đôi mắt đỏ rực, giống như một con thỏ.

Tạ Lan lập tức giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, muội nói không đánh thì không đánh, vậy chúng ta ra phố chơi.”

“Không đi.” Thẩm Gia nói, “Tiệm còn chưa mở, đi làm gì.”

“Có mở, không lừa muội đâu, ta dẫn muội đi, rất náo nhiệt, cũng đặc biệt thú vị nữa.”

Tạ Lan vừa dỗ, vừa lừa, rốt cục kéo được Thẩm Gia ra khỏi cửa.

— QUẢNG CÁO —