Enoch chạy về trước không mục đích, cậu cứ chạy, cứ chạy.
Cậu mệt, mệt rã rời, cổ họng sắp bốc cháy, chân sắp đứt lìa nhưng vẫn chạy không ngừng nghỉ, cứ như cậu đang ở trong sa mạc sau đó nhìn thấy ốc đảo, chỉ cần chạy về trước là có thể đến được ốc đảo lý tưởng.
Và rồi Enoch không chạy nổi nữa, chỉ có thể kéo lê thân thể đầy rẫy vết thương. Trời đổ tuyết lâm râm, chim đậu trên cây nấp vào ổ, vạn vật nhắm mắt bắt đầu ngủ say. Cậu lạnh quá, tay lướt qua thân cây bên cạnh, thân cây còn lạnh hơn, vì sao cây không biết lạnh nhỉ? Enoch thật sự rất muốn trở thành một cái cây.
Mặt trăng đang chế giễu cậu, mặt đất đang giễu cợt cậu, Pan Pan đang khinh miệt cậu, cô gái trong pub đang mỉa mai cậu, chim công đang cười chê cậu, Ian cũng đang khinh thường cậu…
Enoch bắt đầu nằm mộng giữa lúc tỉnh, dưới bóng cây, trong bụi cỏ, dưới bàn chân, cậu nhìn thấy hồi ức ở quá khứ.
Người cha đã vứt bỏ mẹ con cậu từ rất lâu;
Người mẹ căm ghét cậu, bị bệnh nặng đến bại liệt, toát ra mùi tanh tưởi, người mẹ đến tận cùng sinh mệnh mới mong ngóng được cậu ôm;
Người mẹ nuôi giả mù sa mưa thương yêu nhưng thực chất ghét cay ghét đắng cậu;
Người cha nuôi toàn tâm toàn ý cướp đoạt tài sản nhà cậu;
Nhóm “bạn” cười đùa bắt nạt cậu trong trại mồ côi;
…
Cả Ian…
Ian…
Tia sáng từng lóe lên một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời cậu…
Ian mà cậu từng nghĩ rằng sẽ là vị Thánh thứ hai của bản thân…
…
Enoch, mày đúng là một thằng ngu, sao mày không ôm chứ? Dù gì Ian cũng say rồi mà? Giờ hối hận rồi chứ gì?
Hối hận?
Có gì để hối hận ư?
Mà thôi, cũng không sao.
Người Enoch lại bắt đầu nóng hầm hập, nóng cháy, mồ hôi đầm đìa.
Cậu cởi pyjama, bắt đầu tìm kiếm nguồn nước, cậu muốn ngâm mình trong dòng nước lạnh lẽo.
À, cậu thấy rồi.
Chất lỏng chảy róc rách trong bóng tối.
Những chất lỏng đó vừa xoay vần vừa hỗn loạn, nhưng kiểu xoay tròn ấy không còn đáng sợ nữa.
Đó là thứ Enoch khao khát, là chốn trở về Enoch lưu luyến.
Ngay tại đây, Enoch có thể thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình ——
Ôi chao, cuối cùng cậu cũng trải nghiệm cảm giác được ôm.