Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1324



Chương 1324

Cô rất nhanh mở to hai mắt, không dám tin đưa tay chỉ về phía đó: “Người phụ nữ trước mặt kia chẳng phải là Tô Yến sao? Vậy người đàn ông kia…”

“Là anh hai của anh” Trần Phong Sinh bình tính nói Trương Tiểu Du lại một lần nữa kinh sợ rồi!

Nhìn cơ bắp nổi cưồn cuộn dưới lớp tây trang kia của người đàn ông, làm gì còn chút đáng vẻ nào của tổng giám đốc Trần lãnh đạm, lạnh lùng mà lại dịu dàng, tao nhã kia chứ?

Cô nuốt “Ực” một ngụm nước miếng, nghiêm túc bày tỏ: “Em phát hiện anh trai của anh chắc chản không phải là gay rồi!”

Không quấy rầy tới hai người đang bận rộn hôn nhau kia, Trương Tiểu Du bị Trần Phong Sinh kéo vào trong thang máy, sau khi cùng anh tới quầy trực giao.

ban với bác sĩ trực ca sau xong, hai người cùng nhau lái xe rời đi.

Trương Tiểu Du thấy anh lái chiếc Cayenne về hướng bờ sông, cũng là ngược hướng với nhà bọn họ liền không khỏi lên tiếng thắc mắc: “Câm thú, chúng ta không trở về nhà sao?”

Trần Phong Sinh cong môi cười ‘Vậy đi đâu bây giờ?” Trương Tiểu Du không hiểu hỏi.

Trần Phong Sinh nheo nheo ánh mắt đào hoa, ánh sáng trong mắt anh có phần trê đùa: “Cuộc hẹn hò hàng ngày của hai vợ chồng!”

Trương Tiểu Du lườm anh một cái, xoay mặt nhìn về bên phía ngoài cửa xe, mặc dù thường bị anh trêu, nhưng mỗi lân như vậy cô vẫn không có tiền đồ mà nhịp tim đập loạn.

Thật là muốn chết mài Chiếc Cayenne dừng lại trước cửa một nhà hàng Pháp ở Lâm Giang, dường như sau khi cởi áo blouse ra, những lúc riêng tư, cho dù Trần Phong Sinh đi tới chỗ nào, cũng sẽ có người cung cung kính kính gọi anh một tiếng “cậu Tân”, quản lý nhà hàng còn tự mình tới dẫn anh đến chỗ ngồi.

Từ trước đến nay, đồ ăn Pháp vẫn tương đối phiền toái, từ món khai vị đến món súp rồi đến món chính, món tráng miệng sau bữa ăn, hết món này đến món khác, nhưng mà hương vị thì đúng là rất ngon.

Trương Tiểu Du cảm nữa vào miếng bánh ngọt có màu sắc trong veo như đá cẩm thạch, vừa ngẩng mặt lên liền thấy có người đang sải bước đi về phía bọn họ.

Chủ yếu là do đôi giày quân đội dưới chân, có thể thấy rõ trong khung cảnh này mà vóc dáng vạm vỡ và mạnh mẽ kia vẫn vô cùng nối bật, trong chiếc áo sơ mi sâm màu và quần âu xếp ly thẳng tắp. Môi lần Trần Văn Sáng ra sân đều có tỉnh thần và đầy khí thế như vậy.

Thấy người kia vừa đi tới trước bàn mình, cô vội vàng đàng hoàng kêu một tiếng: “Anh cát”

Trần Phong Sinh nghe tiếng cũng ngẩng đầu, hơi nhướng mày: “Anh cả, anh cũng tới đây dùng cơm à?”

“Ừ, có mấy chiến hữu từ nước ngoài trở lại, mới vừa tụ tập một bữa!” Trần ‘Văn Sáng đút một tay trong túi, có thể là bởi vì đây là khu vực cấm hút thuốc, cho nên điểu thuốc trên tay kia của anh cũng chỉ kẹp đó cho có chứ không châm lửa: “Lúc tính tiền thì nghe quản lý nói em mang theo một người phụ nữ tới đây, nên anh tới xem một chút, hóa ra là em dâu à!”

Khóe miệng Trần Phong Sinh giật giật mấy cái, mặt đen lại nói: “Anh cả, không phải là em nói anh đâu, nhưng mà bây giờ anh cũng không phải đang ở trong quân đội, có thể đừng suốt ngày đi giày bộ đội được không! Ở những trường hợp như thế này nên mặc đồ Tây thì hơn, giày quân đội không phù hợp đâut”

“Em thì biết cái gì!’ Trần Văn Sáng không khách khí khiển trách, cúi đầu liếc nhìn đôi giày quân nhân của mình, dừng một chút rồi lại nhự giọng nói: “Có người nói anh đi giày quân nhân đẹp trai lắm đấy”

“Người nào vậy?” Trần Phong Sinh nheo nheo đôi mắt đào hoa.

Trương Tiểu Du nghe vậy cũng cảm thấy hiếu kỳ vô cùng, nhưng mà trong lòng lại có thể chắc chẩn rắng người này tuyệt đối là một người phụ nữ, bởi vì mới vừa rồi cô đã bắt gặp nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt thường ngày vẫn luôn lạnh lùng của Trần Văn Sáng.

Trần Văn Sáng không đáp lời mà ngược lại nói: “Anh còn có nhiệm vụ ở đơn vị, không hàn huyện thêm với các em nữa, em dâu, lần sau có cơ hội thì cùng nhau ăn bữa cơm!”

“Vâng! Anh cả, gặp lại sau!” Trương Tiểu Du khéo léo gật đầu.

-Trần Văn Sáng hình như thật sự có nhiệm vụ, sau khi nói xong thì anh ta liền sải bước rời đi, bóng dáng cao lớn cũng càng ngày càng xa dần.