Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1337



Chương 1337

Ở khu cách ly, ai nấy đều rất bận rộn, có cảm giác đã làm rất lâu rồi, nhưng cũng chỉ loáng một cái là trời đã tối Khác với vùng đồng bắng Bắc Bộ, độ cao ở đây là hơn 3400 mét. Tối hôm qua Trương Tiếu Du ngồi máy bay suốt đêm, sau đó cũng không được nghỉ ngơi mấy, liền ngồi xe đường dài từ Kiên Giang tới đây, nên cô có chút đuối sức.

Đang tắt máy chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì có người chạy tới, đụng phải cô, cô nhanh chóng đưa tay ra đỡ người nọ: “Đi chậm thôi, cậu có sao không?

Cậu ấy còn rất trẻ, dường như còn chưa tốt nghiệp đại học, mặt mũi vẫn còn có chút ngây ngô, có vẻ như cậu ấy là một tình nguyện viên đến tham gia cứu hộ “Không sao!” Thiếu niên lắc đầu thở hốn hến: “Tôi cần phải nhanh hơn một chút, như vậy mới có thể giúp đỡ được nhiều hơn!”

Trương Tiểu Du không khỏi mỉm cười, và cảm thấy rất ngưỡng mộ sự nhiệt tình của chàng trai trẻ này.

Quay lại lều nghỉ của phóng viên đài, cô bỏ dụng cụ xuống, lấy từ trong ba lô ra hai hộp mì gói. Sau khi úp mì xong, cô bưng mì đi ra ngoài, có chút thiếu tự nhiên tiển về phía đội y tế. Khi đến gần cửa lều thì Trương Tiểu Du liền nhìn thấy một cô y tá mang hộp cơm trưa chạy vào.

Có vẻ như đó không phải là người của bệnh viện bọn họ, thoạt nhìn có vẻ giống với phụ nữ miền Nam hơn, cô ta đưa hộp cơm cho Trần Phong Sinh một cách ngượng ngùng.

Trương Tiểu Du bĩu môi, cúi đầu nhìn hai hộp mì trong tay rồi hậm hực quay người rời đi ‘Vốn dĩ cô đang muốn tìm một nơi yên tĩnh để ngồi xuống, một hơi chén sạch cả hai hộp mì ăn liền trên tay, nhưng chưa đi được bao xa, cô đã nhìn thấy thiếu niên mà cô vừa gặp lúc nãy đang ngồi trên một tảng đá ăn bánh mì Trương Tiểu Du bước tới đưa một hộp mì gói cho cậu ấy: “Cho này!”

Chàng trai trẻ nhìn lên, thấy người tới là cô thì cậu ấy toét miệng cười vui vẻ.

Sau khi dời hòn đá sang bên cạnh, hai người ngồi cạnh nhau än hết hộp mì gói bốc khói. Sau khi trò chuyện một hồi cô mới biết hóa ra cậu thanh niên này là sinh viên đại học, còn chưa tốt nghiệp, hiện đang học ở Sài Gòn, năm nay cậu ấy đã là sinh viên năm cuối cấp rồi.

Lúc này cách nói chuyện của câu ấy cũng đã thay đối: “Chị Tiểu Du, em thực sự ngưỡng mộ chị. Điều kiện ở vùng thiên tai rất khó khăn, môi trường cực kỳ khắc nghiệt. Em nghĩ phóng viên đến đây đều là nam giới, sẽ không có mấy phóng viên nữ tới đây, thậm chí đến cả tình nguyện viên thi chủ yếu cũng là đàn ông, vậy mà chị vẫn không ngại khó mà chạy từ xa tới đây như thế!”

“Cậu không phải là cũng tới đó sao?” Trương Tiểu Du cười Không phải em nói phét đâu, lúc em nói muốn tới đây làm tình nguyện viên, rất nhiều bạn học đều mắng em bị hâm à! Họ nói rằng khu vực bị động đất là nơi nguy hiểm nhất, dư chấn có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Không có ai muốn tới tham gia náo nhiệt làm gì! Ngoại trừ linh cứu hỏa và bộ đội ra, ngay cả các y bác sĩ bị phái tới đây cũng có rất nhiều người không hề tình nguyện. Nhưng mà em nghe nói trong số bọn họ có một bác sĩ tên là Sinh, anh ấy chính là người tình nguyện tới đây!”

Chàng trai trẻ càng nói càng hào hứng, mồm miệng liến thoảng: “Ngày hôm qua có một cô lớn tuổi người dân tộc Mông bị vùi lấp được cứu ra. Bà ấy bị ngạt thở quá lâu, hình như là bị bệnh tim rất nặng! Lúc đó còn tưởng rắng không giữ được mạng nữa chứ, nhưng bác sĩ Sinh từ đâu đến cuối đều không hề từ bỏ. Trong tình huống khẩn cấp như vậy, anh ấy đã dựng lên một bàn mổ tạm thời và mổ phanh tim ngay tại chỗ! Sau đó cô kia được bệnh viện huyện đưa đi, nghe nói sáng nay đã tỉnh lại rồi!

Trương Tiểu Du nghe xong, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười.

Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, khi thấy anh có thể giúp người phỏng vấn bà nội làm phẫu thuật, là cô đã nhận ra anh là một người có trái tim nhân hậu. Hơn nữa cô cũng luôn có lòng tin vào y thuật cao siêu của anh. Vừa rồi khi nghe chàng thanh niên kia nói vậy, trong lòng cô cảm thấy rất tự hào.

Sau khi ăn mì xong, cậu thanh niên còn quan tâm hỏi cô: “Chị Tiểu Du, chị đã được sắp xếp chỗ ngủ vào buổi tối chưa?”

“Chị chưa!” Trương Tiểu Du lắc đầu.

‘Sau khi đến nơi, cô lập tức bắt đầu dành hết tâm sức cho công việc tiền tuyến, chưa hề tính toán gì đến vấn đề này.

“Hiện tại đang thiếu nguồn cung cấp, mặc dù có rất nhiều lều, bạt và các đồ cứu trợ khác từ nhiều nơi được gửi đến, nhưng vẫn không đủ. Các đông nghiệp khác trong đội của chị đều là nam giới, như vậy không tiện đâu!” Chàng thanh niên cười híp mắt, rất nhiệt tình nói: “Để em giúp chị hỏi thử mấy tình nguyện viên nữ xem có chỗ nào để ngủ không, chỗ của họ cách lều của em không xa, như vậy buổi tối, chúng ta còn có thế tiếp tục trò chuyện với nhau!”