Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1418



Luật sư Phan nhìn cuộc điện thoại đã bị cắt đứt, giật mình, sau đó lại tiếp tục làm việc của mình.

Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, cả thành phố như được tháp sáng.

Đi ra khỏi tàu điện ngầm, Trương Tiểu Du nhìn bệnh viện tư nhân trước mặt, cô cũng không biết mình bị làm sao nữa, đã tối rồi mà vẫn còn đến nơi này.

Cô biết lúc này Trần Phong Sinh vẫn còn đang ở trong bệnh viện, chỉ cần đi vào là có thể tìm anh ấy, tuy hai người bọn họ đã ly hôn, sau này có khả năng chính là người ngoài đường, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ lịch trực ban của anh ấy.

Trương Tiểu Du bước vào khu nội trú của bệnh viện, đi ra từ trong thang máy, vẫn giống như mọi lần, y tá trực trong trạm y tá sẽ chủ động cười chào hỏi với cô: “Chào chị Trần!”

Trương Tiểu Du nhìn lịch trực trên tường, biết Trần Phong Sinh không có ca phảu thuật: “Anh ấy đang ở trong văn phòng hay ở trong phòng trực ban thế?”

“Đều không có ở đó!” Nữ y tá cười, sau đó giơ tay nhiệt tình chỉ đường cho cô, nói: “Bác sĩ Sinh vừa mới đi thăm bệnh nhân, chính là phòng bệnh VIP số 3 queo trái ở phía trước đó!”

“Được, cám ơn!” Trương Tiểu Du gật đầu.

Chờ bóng dáng cô khuất xa, một nữ y tá ở bên trong phòng kê thuốc lập tức chay tới: “Ôi trời, cô đúng là thích xem náo nhiệt đến nỗi không sợ lớn chuyện ha, cô quên mất phòng bệnh VIP số 3 là ai đang ở đó sao ? Cô bảo chị Trần đi qua đó, lỡ có chạm mặt thì..”

“Ối, tôi lại quên mất! Làm sao bây giờ!” Nữ y tá bấy giờ mới phản ứng kịp, vỗ bốp vào đầu một cái.

Giờ nhận ra cũng chẳng còn kịp nữa, Trương Tiểu Du đã quẹo trái ở cuối hành lang rồi.

Đi qua hai gian phòng bệnh VỊP phía trước, cô dễ dàng tìm đến phòng bệnh số 3 theo như lời nữ y tá nói, cô vốn định ở bên ngoài chờ anh, chẳng qua cửa phòng bệnh lại không khóa, rộng mở ở đó.

Phòng bệnh VỊP khác phòng bệnh bình thường ở chỗ, ngoài là phòng bệnh đơn ra thì rất nhiều phương tiện đều vô cùng cao cấp.

Trước kia Trương Tiểu Du cũng từng ở trong phòng bệnh như vậy, lúc ấy là lúc cô không cẩn thận nhảy vào trong hồ tìm vòng cổ sau đó bị chìm xuống, sau khi tỉnh lại thì phát hiện anh đang đi công tác ở bên ngoài lại đang đứng trước giường bệnh ở của mình, đó đã là chuyện của bao lâu trước rồi..

Cô không khỏi có chút hoảng hốt, bước chân bỗng nhiên không nhấc lên nổi rong phòng bệnh, Trương Tiểu Du nhìn thấy bóng dáng cao ngất đưa lưng về phía mình không biết đang nói gì đó với Tống Giai Lệ đang nắm ở trên giường bệnh, trên sườn mặt của hai người đều mang theo ý cười Có vẻ như Tống Giai Lệ xốc lên chăn muốn xuống giường, nhưng động tác có chút chậm chạp, Trần Phong Sinh đứng bên cạnh lập tức tiến lên, đỡ cô ta, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, cánh tay anh ôm ngang eo cô ta, Trái tim bông như bị thứ gì đó cào xé đến trầy xước Trương Tiểu Du cố gắng áp chế trái tìm đang nhảy loạn của mình, cô lui về sau hai bước dựa vào trên vách tường, Ừa, xem ra Tống Giai Lệ đúng là bị bệnh, hơn nữa chắc anh cũng rất lo lắng cho cô ta, quả nhiên người đẹp thì chính là người đẹp, cho dù có mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt thì cũng không ngăn được sức cuốn hút của bản thân, nói vậy thì có người đẹp ở đây, anh làm việc cũng không buồn tẻ rồi nhỉ!

Mười phút sau, Trương Tiểu Du cúi đầu đi tới cửa văn phòng chuyên gia máu, đau đón.

“Chị Trần!”

Trương Tiểu Du thong thả ngước mất, trùng hợp lại chính là nữ y tá vừa chào hỏi cô ở trạm y tá.

Cô ấy khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười nói: “Ừm chuyện đó… tôi vẫn nên chờ ở trong phòng làm việc đi, nếu anh ấy xong việc trở về, phiền cô nói cho anh ấy biết tôi ở trong này!”

‘Vẻ mặt nữ y tá đầy ảo não, cô nàng nói: “Chị Trần, tôi xin lỗi, tôi không cố.

Trương Tiểu Du lắc đầu, đè ép nỗi chua xót đang dâng lên trong lòng, cô nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết: “Chúng tôi đã ly hôn rồi, cô gọi tôi là chị Trần không được thích hợp lảm, cứ gọi tôi là cô Trương thôi!