Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1472



Hôm sau, trong bệnh viện tư nhân.

Trên vách tường trằng của hành lang in đầy sắc màu rực rỡ của mấy đóa hồng, Trần Phong Sinh mặc áo blouse trắng đi trên hành lang, thỉnh thoảng có bệnh nhân hoặc là y tá phụ đẩy xe thuốc đi qua, đều gật đầu chào hỏi anh.

Trở lại văn phòng, anh cúi người ngồi ở trên ghế, tiếng ghế ma sát với mặt đất vang lên.

Trần Phong Sinh rút ra một cây bút trong túi áo trước ngực, anh mở bệnh án ra múa bút thành văn, khóe mắt nhìn đế di động đặt bên, động tác trong tay bỗng nhiên khựng lại, cuối cùng anh nắp bút Lòng ngón tay vuốt màn hình điện thoại di động: Ba chữ “Cá Vàng Nhở’ rõ ràng hiện lên bên trên.

Gọi điện thoại nói gì đây?

Chẳng lẽ lại nói ra mấy lời giữ cô ở lại, lúc ở trấn nhỏ không phải Trần Phong Sinh chưa từng nói, nhưng vẫn bị cô từ chối đó thôi, hơn nữa cô cũng không phải tự dưng ấm đầu muốn ra nước ngoài, mà là vì Ngô Huỳnh Đông!

Trần Phong Sinh dùng sức siết chặt, giống như muốn bóp nát điện thoại.

Lúc này trong hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng nhanh chóng bị gõ vang, y tá thở hốn hến nr còn chưa đi!”

Bác sĩ Sinh, may quá anh “Sao vậy?” Trần Phong Sinh nhíu mày.

Y tá vội vàng giải thích: “Bên khoa phụ sản có phụ nữ mang thai, vừa rồi đột nhiên vỡ ối ở trong phòng bệnh, hiện tại đã được đưa đến phòng phẫu thuật, nhưng phụ nữ có thai mắc bệnh tim bẩm sinh, hình như bởi vì quá căng thắng mà đứa trẻ muốn chào đời, hiện tại tình huống cực khó giải quyết, khoa phụ sản bên kia bảo ngoại khoa chúng ta cử đến một bác sĩ!”

Ráng chiều tà bao phủ lấy thành phố, đêm dài lại bắt đầu.

Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, Trần Phong Sinh và bác sĩ Triệu của khoa phụ sản mặc đồ phẫu thuật đi ra, người nhà ở bên ngoài đợi đã lâu, hai người đi đến góc rẽ có thùng đựng rác màu đỏ thì tháo khẩu trang ra.

Là người đỡ đẻ bác sĩ Triệu bày tỏ nói: “Bác sĩ Sinh, ca phẫu thuật hôm nay đúng là đã vất vả cho anh rồi”

Trần Phong Sinh nhếch môi cười: “Đây đều là bổn phận của người làm bác sĩ như chúng ta, không cần khách sáo đâu!”

“Ừ, anh nói không sai” Bác sĩ Triệu gật đầu, sau đó như nghĩ đến chuyện gì đó, anh ta cười hỏi: “Đúng rồi, chị Trần gần đây có khỏe không?”

Dù sao bác sĩ Triệu cũng là đông nghiệp nam, không hề hiếu kỳ nhiều chuyện như phái nữ, cho nên cũng không thích thú gì với mấy chuyện hóng hớt này, lại càng không đi hỏi thăm cuộc sống cá nhân của đồng nghiệp, chính vì vậy mà anh ta còn chưa biết chuyện bọn họ đã ly hôn.

“Vâng” Trái cổ của Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích.

Bác sĩ Triệu cười hề hề hỏi tiếp: “Lần trước nhìn thấy cô ấy vào khoa phụ sản, tôi còn kinh ngạc, xem ra hai vợ chồng anh đây là đang chuẩn bị muốn có.

con rồi hả?”

“Bác sĩ Triệu, anh nói cái gï?” Đôi con ngươi của Trần Phong Sinh bỗng nhiên co rút “Chắc cũng phải được nửa tháng rồi đó, ngày đó tuy không phải tôi ngồi ở phòng khám bệnh, nhưng người chẩn mạch cho cô ấy đúng là thầy tôi, lúc tôi đến đưa ca bệnh cho thầy, vừa hay nhìn thấy chị Trần cùng bạn của cô ấy đi ra khỏi phòng khám, thế là tôi thuận tiện hỏi thầy một câu, chính miệng thầy nói cho tôi biết, chị Tân được chấn đoán là đã mang thai được hơn bốn tuần rồi!”

Bác sĩ Triệu nói xong, nghiêm túc hồi tưởng lại sau đó tiếp tục nói: “Tôi còn nhớ rõ đại khái là vào ba năm rưỡi trước, lúc hai vợ chồng anh mới cưới nhau, bởi vì chị Trần dùng thuốc tránh thai trong thời gian dài dẫn tới hiện tượng không tốt phải đến phòng cấp cứu gấp, lúc ấy chính tôi là người cấp cứu, hiện tại tuổi tác hai người cũng vừa đúng, quả thật là nên có một đứa con rồi, có chuyện gì cần giúp thì cứ bảo tôi!”

‘Sau đó bác sĩ Triệu có nói gì đó, Trần Phong Sinh hoàn toàn không nghe lọt tai.

Trong nháy mắt đó đầu óc anh có chút tê dại, bắt đầu trở nên hỗn loạn thành một cục, nhưng có một giọng nói rõ ràng vang lên.

Chị Trần được chẩn đoán là mang thai được hơn bốn tuần rồi.

Mang thai.

Hai chữ cuối cùng không ngừng lặp lại, như có quá nhiều giọng nói đang kêu gào ở bên tai ‘Trần Phong Sinh bồng nhiên nhớ tới, hình như đúng thật là có hôm anh gặp cô ở bệnh viện, cô và Lam Ngọc Anh đi ra từ trong thang máy, lúc ấy sắc mặt cô trắng bệch, nhất là khi nhìn thấy anh, vẻ mặt cô như là gặp quỷ.

Lúc ấy tuy anh có nhận ra điểm nà, nhưng chỉ cho là cô không muốn nhìn thấy mình, muốn coi mình thành người xa lạ mà thôi.

Sau xử lý xong chuyện của người bệnh, anh không yên lòng còn gọi điện thoại cho cô, lúc ấy cô đã trả lời anh như thế nào?

Trái cổ của Trần Phong Sinh không ngừng lăn tròn, lòng bàn tay cũng nắm chặt lại, lồng ngực dưới bộ đồ phẫu thuật màu xanh lục phập phồng lên xuống, giọng điệu anh từ trầm thấp khoan thai biến thành kích động: “Bác sĩ Triệu, anh nói chuyện nhà tôi mang thai… là thật sao?”

“Loại chuyên này tôi có thể mang ra nói đùa được sao? Hơn nữa, trong bệnh viện vẫn còn lưu giữ lại hồ sơ đó, sáng mai không phải chỉ cần anh đi điều tra một chút là ra hay sao?” Bác sĩ Triệu nghe vậy thì nói thẳng, thấy vẻ bất thường trên mặt anh, anh ta không khỏi hỏi: “Sao vậy, đến giờ chị Trần còn chưa nói chuyện mang thai cho anh biết sao? Chắc là muốn cho anh một niềm vui bất ngờ rồi!”