Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1477



Đón ánh mắt của anh, Trương Tiểu Du gần như gân từng chữ: “Đứa bé này là của tôi! Nó lớn lên trong cơ thể tôi, nó là của tôi, tôi không hề trộm của ai cả, hơn nữa, ai cũng không thể cướp nó từ tôi!”

Mỗi chữ cô nói đều rất dùng sức, như đang muốn nhấn mạnh điều gì đó với anh Lần này Trần Phong Sinh không ngăn cản cô nữa, mà lòng bàn tay lại đặt lên tay của cô: “Cá Vàng Nhỏ, đứa nhỏ này nó không phải là của eml”

Trương Tiểu Du cứng đờ.

Tâm mắt của Trần Phong Sinh khóa chặt cô, anh cũng nhấn mạnh: “Nó là của chúng tai”

Trương Tiểu Du không nói nên lời Giọng nói trầm thấp của Trần Phong Sinh hãy còn rõ ràng vang lên bên tai “Anh có thể khẳng định nói cho em biết, anh không cho phép em mang theo con của anh rời đi, cũng không cho phép em cướp đi quyền được làm bố của anh, anh cần đứa bé này, con của chúng ta, em hiếu chưa?”

Trương Tiểu Du ngã ngồi trên sofa.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ rất đẹp, trên giường lớn thoải mái trong phòng ngủ, Trương Tiểu Du đã tỉnh lại cô lật người, có chút mê mang nhìn đám mây bên ngoài đã bị nhuộm thành ráng đỏ.

Mơ hồ có thể nhìn thấy những vệt trắng vất ngang qua chân trời, ắt hẳn là dấu vết máy bay bay qua để lại Chuyến bay vốn dĩ cô sẽ ngồi kia, tin chắc lúc này nó đã sớm xuất cảnh, cô gửi tin nhắn cho cô bạn thân Lam Ngọc Anh nói cho cô ấy biết cô không thể đúng hạn đồng hành cùng cô ấy, nhưng không nghĩ tới chính là, đối phương vậy mà cũng không đi được.

Trương Tiểu Du đại khái có thể đoán ra, chắc là có liên quan đến tổng giám đốc Minh hoặc là cậu chủ nhỏ kia của nhà họ Hoäc.

Lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng chẳng ai có thể rời khỏi Sài Gòn.

Đứng sóng đôi với Trần Phong Sinh khiến cô bị tiêu hao không ít thể lực, sau khi mang thai cô có vẻ thích ngủ, trở lại phòng ngủ không bao lâu cô liền ngủ thiếp đi, không nghĩ tới cảm giá như chỉ vừa mới đặt lưng xuống giường mà đã lâu như vậy, mặt trời bên ngoài đã ngả về Tây rồi.

Cô cào cào mái tóc trên đầu, đương lúc tính định ngồi dậy thì chỗ cửa truyền đến giọng nói cùng với tiếng bước chân trâm ổn.

“Ăn cơm thôi!”

Trương Tiểu Du nghe thấy thế thỉ lập tức nhắm hai mắt lại, giả vờ như đang ngủ say Thân thể cô cứng ngắc, không cho mình làm ra bất cứ động tác mờ ám nào, cô nín thở nghe tiếng bước chân của anh càng ngày càng gần, sau đó bóng anh chắn mất không ít nâng chiều chiếu vào từ bên ngoài, tiếng nói trầm thấp.

giống như đang lẩm bẩm: “Hửm, ngủ say thế sao?”

Cô cho rằng anh sẽ cứ thế rời đi, nhưng không, một giây sau, mũi cô bị người ta nấm chặt Trương Tiểu Du còn muốn tiếp tục giả vờ, nhưng hô hấp càng ngày càng không thông thuận, sắc mặt đỏ lên, một giây trước khi cô hít thở không thông chỉ có thể bị ép mở mắt, cô tức giận hất tay anh ra: “Này!”

Trần Phong Sinh miễn cưỡng nhếch khóe môi, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, Cô xoay mặt, muốn quay lưng lại chỉ chừa cho anh một cái gáy, nhưng cả người bỗng nhiên bị ép rời khỏi đệm giường, cánh tay hữu lực của Trần Phong Sinh ôm cô vào trong ngực.

Trong ngày hôm nay, có lẽ chính là ngày mà Trương Tiểu Du được bế công chúa nhiều nhất.

Trần Phong Sinh dùng chân dài kéo ghế dựa ăn cơm ra, nhẹ nhàng đặt cô xuống như búp bê pha lê, lúc buông tay anh, anh còn không nhịn được mà sờ đỉnh đầu cô.

Động tác như vậy quá mức thân thiết Trước kia lúc bọn họ còn chưa ly hôn, đây gần như là động tác theo quán tính của anh.

Trương Tiểu Du cân môi, nghiêng đầu né tránh, lông mi rũ xuống, nhìn thấy bát đũa được đặt ngay ngắn trên bàn, mà trên bàn cơm đã đặt đây những món ngọn, Cô yên lặng nhìn một vòng, sáu món mặn một món canh.

Đừng nói là cho bọn họ hai người, cho dù có gọi thêm hai người nữa đến ăn cũng vẫn đủ!

Trong thời gian cô ngủ, chẳng lẽ anh chính là bận rộn ở trong phòng bếp làm những thứ này sao?

Khó trách, trong lúc ngủ mơ, cô cứ luôn nghe thấy tiếng xèo xèo tí tách, hơn nữa Trương Tiểu Du còn chú ý đến, các món ăn mặn chay phối hợp cực kỳ chuẩn, đặc biệt là có rất nhiều đồ ăn đều xem trọng phối hợp dinh dưỡng, nhìn ra được anh rất dụng tâm làm chúng, nhất là bát canh gà kia, trông không khác gì món được làm trong nhà hàng Cô cản chặt răng, cứng rắn nói: “Tôi không đói bụng!”