Trương Tiểu Du theo bản năng làm theo lời anh nói, cô bưng lên ly nước lên ngẩng đầu uống một hớp nhỏ, nước ấm theo cổ họng trôi xuống bụng, cảm giác ấm áp không ngừng tản ra, lúc này cô mới nhớ tới mà chất vấn: “Cầm Thú, có phải anh đã động tay vào điện thoại của tôi không?”
“Không hề” Trần Phong Sinh mặt không đổi sắc mà đáp.
“Làm sao có thế!” Trương Tiểu Du căn bản không tin, cô tràn đây nghỉ ngờ trừng anh, có lí có cứ hỏi: “Buổi tối lúc rời khỏi nhà hàng, anh thuận tay cầm theo túi xách của tôi, còn dùng di động của tôi gọi điện thoại, tại sao sau khi anh trả lại thì số điện thoại của Ngô Huỳnh Đông lại biến mất luôn rồi?”
“Vậy sao?” Trần Phong Sinh tỏ vẻ bưồn rầu, trầm ngâm hai giây mới nói: “Có thể là do không cẩn thận xóa mất thôi!”
Không cẩn thận?
Trương Tiểu Du quả thực không dám tin, đây mà cũng được coi là lý do sao?
Dù sao cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy là anh cố ý, ngón tay lại nắm chị không chờ cô lên tiếng, ngữ điệu lười biếng của Trần Phong Sinh lại vang lên, mất nhìn về phía đồng hồ ý bảo: “Mười giờ rồi, lên giường đi ngủi”
“Tôi chưa buồn ngủ” Trương Tiểu Du thở phì phò cản rằng nói.
“Em không bưồn ngủ nhưng con thì bưồn ngủ rồi!” Trần Phong Sinh thong thả nói câu.
Trương Tiểu Du hé miệng.
Mắt đối mắt với anh hai giây, sau đó giống như bị bại trận, cô tức giận cướp lấy điện thoại di đông trong trong tay anh về, sau đó nhét ly nước vào trong tay anh rồi bực mình đi về phía phòng ngủ Trương Tiểu Du đẩy cửa phòng ngủ ra, lúc đóng cửa còn không nÍ mà quay đầu lại nhìn anh.
Chỉ thấy Trần Phong Sinh vẫn đứng ở vị trí vừa rồi như cũ, ly nước thủy tinh đưa về phía cửa sổ, đôi mắt đào hoa kia của anh đang nhìn cô, bên trong đáy mất của anh lấp lánh ánh sáng không khác gì bầu trời đầy sao ngoài kia.
Lại là loại ánh mắt này..
Da đầu Trương Tiểu Du không hiếu sao lại run lên, cô bối rối khép cửa lại được Cô đứng tại chỗ hít sâu một hơi, sau đó cô mới đi vào phòng tâm tắm rửa, sấy khô tóc rồi lại bò lên giường Buổi tối này cô ngủ không quá an ổn, cứ cảm thấy trong lúc ngủ mơ có hơi thở phảng phất bên tai, bất kể cô có xoay người như thế nào, nó đều như hình với bồng với cô.
Hôm sau lúc ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa trắng chiếu vào trong phòng, Trương Tiểu Du chậm rãi hí mắt tỉnh lại, cô ngáp một cái, cảm thấy đầu óc mơ hồ, cơn ngái ngủ vẫn còn.
Chuyển người lại, đang định nhầm mắt ngủ tiếng thì lòng bàn tay bỗng nhiên va phải một thứ ấm áp.
Cô bất ngờ sờ thử, có vẻ giống một lông ngực ấm áp, mơ hồ có thể cảm nhận được đường cong da thịt Ý thức được chuyện này, Trương Tiểu Du thoáng chốc mở choàng mắt, không dám tin nhìn người đàn ông năm ở bên người cô gần trong gang tấc, gương mặt góc cạnh phóng đại trước mặt, môi mỏng khẽ nhếch, sống mũi cao thẳng, cùng với đôi mắt đào hoa kia.
Bàn tay đặt trên lông ngực anh như bị phỏng mà rụt về, cô gần như là ngồi bật dậy, khẽ gọi ra tiếng: “Cầm Thú!”
Lúc này Trần Phong Sinh mới chậm rìrì nâng một cánh tay lên, ngón tay đặt ở trên mi mắt, đôi mắt đào hoa nhập nhèm mở ra, bên trong là sự lười biếng.
“Sao anh lại ngủ ở trên giường tôi hả!” Trương Tiểu Du trợn tròn hai mắt, ngón trỏ run ấy chỉ vào anh, nhìn thân thể tr*n tr**ng nửa người trên của anh, không cần nghĩ cũng biết bên dưới chỉ mặc có mỗi cái quần tam giác, bởi vì vừa rồi lúc cô ngồi dây, ngón chân không cấn thận chạm đến lông chân của anh Sau đó như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt cô bỗng nhiên trở nên khẩn trương, cô cúi đầu nhìn thử, quần áo trên người vẫn hoàn chỉnh, ánh mắt lại hết sức cẩn thận cảnh giác nhìn về phía anh: “Tối hôm qua anh…”
Trần Phong Sinh dù bận nhưng vẫn ung dung nghiêng đầu nhìn cô: “Hiện tại em đã như vậy, em cảm thấy anh còn có thể làm gì với em đây?”
Trương Tiểu Du hé miệng.
Lời này đúng là có lý, hiện tại cô đang trong thời kỳ đâu mang thai, ba tháng đầu tuyệt đối không cho phép làm vận động kịch liệt, đây là kiến thức thông thường, mà anh còn là bác sĩ, cho nên anh càng rõ ràng hơn ai hết mới đúng!