Nhưng hai tay vẫn nắm chặt lại, có chút xấu hổ giận dữ trừng anh, nếu cô không nhớ nhầm thì tối hôm qua lúc đi ngủ, cô đã khóa cửa lại, vậy thì anh chui từ đâu ra?
Trương Tiểu Du đang muốn chất vấn lần nữa thì Trần Phong Sinh bông dưng ngồi dậy.
Vi nửa thân trên trần trường cho nên theo động tác của anh, chăn cũng trượt xuống, dừng lại ở bên hông tính tráng, lộ ra cái quần tam giác, trong vừa gợi cảm lại mập mờ.
Anh chống tay ở đó: “Tỉnh ngủ chưa?”
Nghe vậy, Trương Tiếu Du có chút canh gác rụt bả vai: “Anh muốn làm gì?”
Trần Phong Sinh miễn cưỡng cong môi mỏng, sau đó trực tiếp xốc chăn lên, hai chân lắng lặng đứng trước giường, anh xoay người lại, đôi mắt đào hoa rơi vào trên mặt cô: “Tỉnh ngủ rồi thì đi rửa mặt, hiện tại anh đi làm bữa sáng, ăn xong chúng ta đến bệnh viện thăm bà ngoại một chuyến!”
Nghe thấy anh nhắc đến bà ngoài, Trương Tiểu Du ngẩn ra, trái lại cũng không phản bác mà gật đầu: “Ừ..”
Ăn xong bữa sáng, Trần Phong Sinh lái chiếc Cayenne màu đen kia đến bệnh viện tư nhân.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, còn không chờ cô lên tiếng, bà cụ mặc đô bệnh nhân bên trong đã nhìn thấy cô rồi lên tiếng trước.
“Cá Nhỏ, con tới rồi àt”
Trương Tiểu Du vội vàng bước nhanh hai bước, đi tới trước giường bệnh, mỉm cười hỏi: “Bà ngoại, gần đây sức khỏe bà thế nào? Con xin lỗi, đã lâu rồi con chưa tới thăm bà..
“Thật ra đối mặt với bà cụ, thật tâm cô cảm thấy rất áy náy, nếu ngày tại sân bay Trần Phong Sinh không bắt cô về, chỉ sợ đến bây giờ cô cũng không có cách nào tới thăm bà cụ Trước đó khi quyết định cùng bạn thân Lam Ngọc Anh đến Canada, cuối cùng cô vẫn quyết định buổi sáng cuối cùng trở về nói cho bọn họ nói, nhưng cô đương nhiên không thể nói là mình đã từ chức, mà chỉ có thể viện cớ nói là đài cử cô đi công tác ở xa.
Lúc ấy cô cũng muốn đến chào tạm biệt bà cụ, nhưng nghĩ trước nghĩ sau cuối cùng vẫn từ bỏ, nguyên nhân là vì sợ nhìn thấy trên gương mặt từ ái của bà cụ sẽ lộ ra vẻ đau lòng.
Bà cụ vẫn như mỗi lân cô đến, lúc nhìn thấy cô, mặt mày bà hớn hở, lúc này tầm mắt vượt qua cô, có chút mất hứng nhìn về phía cháu ngoại nhà mình, miệng nói: “Phong Sinh, còn không nhanh lấy ghế đến đây, hiện tại Cá Nhỏ đang mang thai, không thể đứng lâu được!”
Trương Tiểu Du ngẩn ra.
Trần Phong Sinh nhếch môi: “Vâng!”
Một cái ghế đặt tới trước mặt cô, Trương Tiểu Du kinh ngạc trừng anh, âm thầm nghiến răng nói: “Cầm Thú, anh…”
“Cá Nhỏ, nhanh nào, nhanh đến đây với bà ngoại, để bà xem con chút!”
Giọng nói bà ngoại lại truyền đến, cô đành phải tiến lên một bước, ngồi ở trên chiếc ghế, cũng đưa hai tay đến, nắm đôi bàn tay già nua nhưng ấm áp của bà cụ.
Bà cụ đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó ánh mắt rơi vào trên cái bụng còn bằng phẳng của cô, giống như đang nhìn bảo bối vậy, ý cười trên mặt càng sâu: “Nghe nói đã được bảy tuần rồi hả con? Ôi, lúc Phong Sinh nói bà chuyện này, khỏi nói bà kích động cỡ nào, cứ có cảm giác như từ trên trời rơi xuống một chiếc lông vũ vậy, nếu không phải hiện tại sức khỏe bà không cho phép, bà đã sớm xuất viện đến thăm con rồi! Nguyện vọng bà mong mỏi thật lâu, cuối cùng cũng thực hiện được, Cá Nhỏ à, con quả thực quá tuyệt vời!”
“Bà ngoại..” Trương Tiểu Du bị nói đến xấu hố gần chết.
Bà cụ cười hề hề, rất vui vẻ, trong mắt thậm chí có có ánh nước: “Hiện tại chỉ cần nghĩ đến trong bụng con đang mang chất ngoại của bà là bà liền vui lảm! Bà đã từng này tuổi rồi, đến đây xem như đã được tứ đại đồng đường, chỉ tiếc mẹ Phong Sinh qua đời sớm, chứ nếu con bé mà còn sống trên đời thì nhất định nó còn vui hơn bà!”
Bà cụ nắm “Cá Nhỏ, bà ngoại cám ơn con đã sinh con cho nhà chúng ta!
chất tay cô, trịnh trọng nói.
Trên vai truyền đến cảm giác ấm áp, Trần Phong Sinh đặt tay lên vai cô: “Cảm ơn eml”