Trương Tiểu Du thấy toàn bộ quá tình, thiếu chút nữa chấn động đến ngã ngửa, cô vội vàng cầm lấy tay Trần Phong Sinh bên cạnh, nói năng có chút lộn ôn: “Câm Thú, chiếc xe vừa rồi kia… Lan Hoa bị bắt đi rồi…”
Chiếc xe đã đi ra, nhanh đến nỗi còn chưa kịp hô lên.
Tốc độ gần như chỉ trong hai cái chớp mắt, Lý Lan Hoa đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, mà cửa xe đóng lại, chiếc xe jeep kia lại chạy theo tiếng loa phân làn xe của bệnh viện ra ngoài Trương Tiểu Du nuốt nước miếng, không dám tin trợn tròn mắt nhìn theo.
Rõ như ban ngày thế này mà là có người dám cướp bác sĩ ngay trong bệnh viện sao?
Nếu không phải tận mất nhìn thấy, chính cô cũng phải nghĩ ngờ liệu có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, quả thực có thể so với phim ảnh trên tivi luôn đó!
‘Sau một trận kinh hoảng, Trương Tiểu Du bối rối lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chuẩn bị gọi 110, nhưng vừa mới ấn được hai số, Trần Phong Sinh bên cạnh đã ngăn cản cô.
“Anh làm gì thế, tôi muốn gọi điện thoại báo cảnh sát đó!” Cô nhất thời lườm anh.
Trần Phong Sinh khẽ nâng cắm, khác với vẻ mặt lo lắng trên mặt cô, giữa hai lông mày anh vẫn là vẻ lười biếng như cũ: “Em không thấy sao, chiếc xe vừa rồi là xe quân, em từng gặp qua quân nhân nào làm chuyện trái pháp luật chưa?
“Xe quân?” Trương Tiểu Du sửng sốt Lại ngẩng đầu nhìn đến bên kia, hình như đúng thật không phải là xe jeep.
bình thường, có có màu xanh lục của quân đội, biển số xe cũng là biển số xe quân, trông rất đứng đắn…
“Chẳng lẽ là Lan Hoa đã làm phải chuyện phạm pháp gì sao?” Trương Tiếu Du lầm bầm thì thầm.
Nhưng không nên như vậy đâu! Lý Lan Hoa chỉ là một bác sĩ nữ khoa ngoại mà thôi, chuyện cô ấy làm nhiều nhất chính là trị bệnh cứu người, chẳng lẽ là mấy năm qua vẫn luôn bôn ba ở những nước nhỏ cho nên không may chạm đến bí mật quân sự quốc gia gì đó chẳng hạn?
Trương Tiểu Du mặc sức tưởng tượng, vẻ mặt cũng theo đó mà thay đối trông rất buồn cười, mà Trần Phong Sinh đứng bên cạnh cũng đang giống cô híp đôi mắt đào hoa nhìn theo chiếc xe jeep đã đi xa kia, chẳng qua so với cô, vẻ mặt anh lại cực kỳ bình tĩnh, mà ánh mắt chăm chú nhìn biển xe jeep kia dân trở nên đầy ẩn ý.
Thấy cô lại lắc đâu nhíu mày, anh miễn cưỡng nhếch môi nói: “Yên tâm đi, anh có thể đảm bảo với em, bạn em tuyệt đối không có việc “Thật sao?” Trương Tiếu Du rất nghỉ ngờ.
Trần Phong Sinh liếc cô một cái, im lặng xem như đồng ý, sau đó liền kéo cô đi về phía chiếc Cayenne: “Chúng ta về nhà thôi!”
Đọc đường về nhà, Trương Tiểu Du vẫn luôn cau mày, trước mắt không ngừng xuất hiện hình ảnh Lý Lan Hoa bị bắt đi ở ngay trong bệnh viện, chỉ trong khoảnh khắc vậy mà chiếc xe jeep kia lại có thể nhấc người lên xe, thật đúng là không phải nói đùa…
Cô gọi cho Lý Lan Hoa rất nhiều lần, cuộc gọi được chuyến tiếp nhưng lại không ai nghe máy.
Cô nghiêng đầu nhìn Trần Phong Sinh đang chuyên chú lái xe bên cạnh, thấy anh vẫn cứ trấn định như đã đoán được trước, trong lòng cô cũng thoáng yên tâm hơn, cho dù có muốn báo cảnh sát thì cũng phải chờ mất tích đủ 24 giờ mới được lập án…
May mắn chính là, đang trong lúc Cayenne chạy về căn hộ ở khu chung cư Lâm Giang, cuối cùng Lý Lan Hoa cũng gọi liên lạc lại với cô.
Có điều không phải gọi điện thoại, mà là nhắn tin: “Cá Nhỏ, chờ khi nào rảnh tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu!”
Bất kể thế nào, sau khi xác định được Lý Lan Hoa an toàn, lúc này Trương Tiểu Du mới triệt để thở phào nhẹ nhõm, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy bảo vệ Phạm Ân đi ra khỏi cửa phòng, đang chào hỏi với Trần Phong Sinh đã hạ cửa kính xe xuống: “Anh Trần, chị Trần, hai vị đã về rồi!”
Trần Phong Sinh nhếch môi, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ừ, tôi cùng nhà tôi đi khám thai về!”
Trương Tiểu Du nhíu mày nhìn về phía anh.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay anh xưng hô như vậy.
“Khám thai? Nói như vậy là chị Trần mang thai rồi sao, đây chính là việc vui đó, khó trách hai ngày qua tôi đều thấy mỗi ngày tâm trạng của anh Trần đều rất tốt!” Bảo vệ Phạm Ân nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc, cuối cùng còn không quên.