Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1495



Nhưng mà, không được bao lâu, sau khi ánh đèn rơi xuống, cánh tay dài của Trần Phong Sinh lại một lần nữa duỗi đến.

Đối với anh mà nói, anh dễ dàng kéo cô vào trong ngực như xách một con gà con.

Hơi thở đàn ông lập tức ập tới, hơi thở vừa khéo phả vào sau cổ cô, theo.

mỗi lần anh thở ra, trên da cô giống như bị phỏng, da gà da vịt nối hết lên.

Trương Tiểu Du lập tức vùng vẫy, nhưng lại bị cánh tay như sắt của anh ghì chặt.

“Suyt, đừng ầm ï!”

Trần Phong Sinh cần vành tai cô, cảnh cáo: “Nếu không anh sợ mình sẽ không khống chế nổi bản thân!”

“…” Thân thế Trương Tiểu Du cứng đờ.

Sau cùng cô cũng theo nhịp thở của anh mà dần chìm vào giấc mơ.

Chờ đến sáng ngày thứ hai lúc cô mở to mắt ra, trên giường lớn chỉ còn lại một mình cô, nhưng dù vậy, hai chiếc cúc áo trước ngực bị cởi ra cùng với mùi hương nam tính vương vấn nơi đầu chăn đã nhắc nhở cô tối hôm qua không phải một giấc mộng.

Dưới tình huống cô còn tỉnh, cô bị anh ôm vào trong ngực ngủ cả một đêm…

Sau khi dậy trong nhà cũng chỉ còn có mình cô, Trần Phong Sinh chắc đã đến bệnh viện đi làm, trên bàn cơm có đặt bữa sáng, mà mở tủ lạnh ra, bên trong đều là hộp giữ độ tươi mới, bên trong đều là thức ăn đã được chế biến tốt, muốn ăn thì chỉ cần lấy ra hâm nóng lại là xong.

Không thể không nói, bất kể anh làm bác sĩ, hay là làm chồng thì đều rất biết chăm sóc phụ nữ có thail Chồng Bên tai Trương Tiểu Du ong lên một tiếng, cô vậy mà đã quên mất anh đã sớm không còn là người chồng trên danh nghĩa của cô nữa, có lẽ do tối hôm qua bị anh đổi đề tài, vậy mà cô lại không nhận ra, cứ vẫn tưởng rằng mình còn là bà Trần.

Cô võ cái gáy, để mình tỉnh táo lại chút.

Lúc kéo ghế ra ngồi ăn cơm, điện thoại rung lên, có một tin nhắn được gửi đến, tên hiến thị là “Cầm Thú”: “Anh tan làm về sẽ đón em!”

Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, lúc chập tối.

Chiếc Cayenne vừa mới chạy vào rồi lại nhanh chóng chạy ra khỏi khu chung cư Lâm Giang, mục đích là đến một tiệm cơm Tây.

Trên đường có chút kẹt xe, nhưng may mà địa chỉ nhà hàng Tây cũng ở Lâm Giang, không tới 20 phút, xe đã đến nơi, ném chìa khóa xe cho cậu nhân viên trông xe, Trương Tiểu Du bị anh kéo vào bên trong.

Phong Sinh như đang tìm người, đôi mắt đào hoa lướt một vòng quanh đại sảnh, sau đó như dừng lại ở vị trí trung tâm.

Trương Tiểu Du không biết rốt cuộc thì trong hồ lô của anh bán thuốc gì, cô chỉ có thể bị động bị anh kéo đi vào bên trong, đi được một nửa, cô bỗng nhiên thấy Tống Giai Lệ ngồi nơi đó, bước chân thoáng dừng lại.

Trên bàn ăn hình chữ nhật, khăn trải bàn màu rượu đỏ, bên trên là chén đĩa ứ trắng tinh xảo, ở giữa còn đặt một lọ thủy tinh, bên trong cắm hai cành hồng rất đẹp, làm nổi bật lên gương mặt xinh xắn không nhiễm khói lửa nhân gian của Tống Giai Lệ, khí chất linh hoạt kỳ ảo lại vô cùng có tiên khí.

Hàm răng Trương Tiểu Du không tự chủ được mà cắn chặt, cô nói xong thì muốn tránh khỏi tay anh: “Tôi không quá đói, muốn ăn thì anh tự ăn đi, tôi tự đì Về trước!”

Trần Phong Sinh cũng không cho cô cơ hội, tay nắm tay cô rất chặt, anh cúi người nói bên tai cô: “Nếu em không muốn đi, anh cũng không ngại ôm em vào đâu!”

Làm sao Trương Tiểu Du có thể ngồi ăn cơm chung với hai người bọn họ được, bất kể anh có cầm chặt thế nào, cô cũng đồn hết sức lực muốn thoát khỏi anh Một giây sau, hai chân cô đột nhiên rời khỏi mặt đất.

Cô nghe thấy nhân viên phục vụ đi ngang qua nhỏ giọng hô lên, Trần Phong Sinh vậy mà thật sự bế cô lên, hơn nữa còn tạo ra thanh thế lớn như vậy.

Trương Tiểu Du liếm môi, vẻ mặt như bị kinh hãi mà nhìn anh.

Anh làm như vậy… Chẳng lẽ không sợ Giai Lệ của anh không vui sao?