Tống Giai Lệ thì lại gật đầu, chậm rãi tiếp tục nói: “Tôi từng xảy ra tai nạn xe cộ cực kỳ nghiêm trọng, lúc ấy trái tim tôi gần như bị vỡ, thiếu chút nữa đã đi gặp Diêm vương, là Phong Sinh suốt đêm ở trong phòng phẫu thuật cứu tôi về!”
Trương Tiểu Du liếm môi, trong lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi, không tự chủ được mà dùng khăn tay lau nhanh: “Là tối hôm anh ấy đi công tác về sao?”
Cô vĩnh viễn cũng không thể quên được buổi tối hôm ấy, khiến cho tất cả giấc mộng của cô bị nghiền nát, đả kích nối gót mà tới, giấy thỏa thuận li hôn.
cùng với những gì nghe được trong bệnh viện.
“Ừ!” Tống Giai Lệ gật đầu.
Buổi tối ấy làm sao chỉ có mình cô là vĩnh viễn không thể quên được chứ, Tống Giai Lệ cũng vậy, Trần Phong Sinh lạnh lùng từ chối khiến cho cô ta đau lòng đến gần như không còn niềm tin để sống tiếp, nhưng vì từng chết một lần, cho nên cuối cùng cô ta mới có thể buông xuống mọi thứ.
“Phong Sinh nói không sai, vào bốn năm trước khi tôi lựa chọn ở lại New ‘York không về nước cùng anh ấy, chúng tôi cũng đã kết thúc! Là tôi vẫn luôn không chết tâm, cho rằng anh ấy còn có thể chờ tôi… Tôi không trách anh ấy, cũng không trách cô, lại càng không trách số mệnh! Chúng ta đều không sai, sai là thời gian!” Tống Giai Lệ nói xong lời cuối cùng thì có chút buồn bã, nhưng sau đó cô ta lại cười, giọng nói thành khẩn: “Cô Trương, nếu được, tôi xin chúc phúc cho cô và Phong Sinh!”
“…” Trương Tiểu Du ngơ ngẩn.
Bóng đêm dần trở nên sâu, kết thúc bữa tối, đoàn người đi theo nhân viên phục vụ rời khỏi nhà hàng Tây.
Nguyễn An và Trần Phong Sinh đều cùng lái xe đến, hơn nữa còn dỗ ở vị trí tương đối gần, ra khỏi nhà hàng Tây anh ta liền nắm tay Tống Giai Lệ dẫn cô ta đi đến chỗ đỗ xe, cực kỳ phong độ mở cửa ghế lái phụ ra.
Chờ sau khi hai người ngồi vào trong xe, Tống Giai Lệ hạ cửa kính xe xuống, väy tay về phía bọn họ ý bảo: “Phong Sinh, cô Trương, chúng tôi đi trước đây, tạm biệt”
“Tạm biệt..”
Mãi đến khi chiếc xe có rèm che rời khỏi tâm mắt, bàn tay Trương Tiểu Du vẫn còn giơ giữa không trung.
Phải chờ đến khi Trân Phong Sinh ném đến một câu “đi thôi”, cô mới nhận ra mình vẫn còn ngẩn ngơ giữ nguyên động tác, thế là cô vội vàng buông tay xuống, yên lặng đi theo sau lưng anh.
Đi đến trước chiếc Cayenne, Trân Phong Sinh dẫn đầu đi đến chỗ ghế tay lái phụ, Trương Tiểu Du cho rằng anh sẽ mở cửa xe cho mình, ai ngờ anh lại đột nhiên vươn ra một cánh tay, đè cô ở trên thân xe.
Trong bóng đêm, đôi mắt xinh đẹp thâm trầm ngước lên nhìn cô nói: “Bà Trần, lúc này còn có chuyện gì không rõ nữa không?”
Trương Tiểu Du cần môi.
Hàng lông mi buông xuống sẽ rung động, trên mặt là dáng vẻ lúng ta lúng túng của cô vợ nhỏ.
Giấy thỏa thuận li hôn không phải do anh bỏ, hiện giờ Tống Giai Lệ đã có chồng chưa cưới…
Đủ dấu hiệu đều cho thấy, hai người bọn họ cũng giống như cô và Ngô Huỳnh Đông, cũng không thật sự ở bên nhau, hơn nữa ly hôn cũng không phải vì đối phương, những thứ khó chịu tích tụ trong lòng cũng tiêu tán theo gió đêm, chỉ còn lại cảm giác mông lung nào đó nơi lồng ngực, loáng thoáng để lại một bóng mờ.
Hai tay dán ở hai bên đường chỉ quần nắm chặt lại, Trương Tiểu Du ngẩng đầu, trong đôi mắt xếch phủ đây sương mù: “Cầm Thú, trong lòng anh thật sự có thế buông bỏ được cô Tống sao?”
“Nói thừa!” Trần Phong Sinh tức giận trầm giọng.
Bàn tay thon dài như ngọc đè lại trên thân xe thậm chí có hơi nẫm chặt, giống như đang cố gắng khống chế kích thích muốn cốc đầu cô.
Trương Tiểu Du lại nhếch khóe miệng, im lặng vài giây, cô giọng nói rầu rï ậy bức ảnh trong ví tiền của anh…”