Trương Tiểu Du cụp mắt, trùng hợp rơi vào trên túi quần bên phải của anh, nơi đó gõ lên một khối, là hình dáng của ví tiền.
Cô cắn chặt răng: “Em biết, tấm hình kia được kẹp ở tận cùng bên trong ví tiền của anh, đây là bức ảnh anh vẫn luôn mang theo bên mình trong suốt bốn năm, anh chắc chắn là mình không lừa mình dối người chứ?”
Trần Phong Sinh thu lại cánh tay đang chống bên đầu cô, lười biếng khoanh ở trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cô, trong đôi mắt đào hoa là vẻ cười như không cười, nhưng lại không nói lời nào.
“Anh có thể đừng cười không!” Trương Tiểu Du không khỏi có chút giận dỗi.
Trần Phong Sinh vẫn duy trì tư thế kia, độ cong khóe môi còn nhếch lên lớn hơn nữa.
Trong lòng Trương Tiểu Du buồn bực muốn chết, có chút bị kích, cô giơ tay lưồn vào trong túi quần túm lấy ví tiền của anh ra, mục đích chính là lấy bức ảnh kia ra trước đôi mắt đào hoa của anh.
Nhưng mà, sau khi mở ví tiền ra, bên trong đã chẳng còn bức ảnh nào cả Cô giơ cao dưới ánh đèn đường tìm hồi lâu, ngón tay cũng mò mắm tìm loạn bên trong một hồi nhưng đều không có gì cả, Trương Tiểu Du ngạc nhiên thì thào lên tiếng: “Làm sao có thể, em nhớ rõ nơi này rõ rằng có một tấm hình chụp chung của hai người, mặt trên là anh và cô Tống, hơn nữa mặt sau còn vẫn một câu tiếng Anh, love~of~my-life… sao giờ lại không có!”
Trần Phong Sinh tiến lên một bước, kéo ra cửa xe phía bên ghế lái, đồng thời nhét cô vào bên trong rồi thắt dây an toàn.
Chiếc Cayenne màu đen rời khỏi cửa nhà hàng Tây, nhưng không lập tức về nhà mà băng qua cầu vượt đi xuống, dừng tại trước cửa của một trung tâm thương mại được trang hoàng rực rỡ.
Xe dừng lại, Trần Phong Sinh nhanh chóng nhảy xuống từ chỗ ghế lái Trương Tiểu Du nghiêng đầu nhìn về phía anh, khó hiểu hỏi: “Chúng ta tới nơi này làm gì?”
Trần Phong Sinh không nói mà trực tiếp vòng qua đầu xe mở cửa bên chỗ cô, sau đó kéo cô sải bước vào bên trong trung tâm thương mại, Trương Tiểu Du tránh không nổi, chỉ có thể bị ép chạy bước nhỏ theo sau.
Tuy bước chân anh đi rất nhanh, nhưng vẫn để ý đến cô đang mang thai, cho nên anh cố ý thả chậm bước chân.
Đi thang cuốn từ tầng một lên, bọn họ cũng không đi dạo vào mấy cửa hàng khác, Trần Phong Sinh như đã sớm có mục tiêu trong lòng, anh lập tức đi đến một cửa hàng bán đồ nam ở tầng ba, đập vào mắt chính là đủ loại kiểu dáng ví tiền.
Nhân viên bán hàng đứng ở trước quầy, cười như hoa nở nói: “Chào buổi tối anh chị, xin hỏi anh chị có cần gì giúp không ạ?”
Trần Phong Sinh không trả lời nhân viên bán hàng, mà trực tiếp hướng ánh mắt về phía cô: “Bà Trần à, chọn một cái đi!”
Trương Tiểu Du hoang mang nhìn anh.
nhiều kiểu dáng đều vô cùng thích hợp với anh nhà chị Chiếc ví này được thiết kế theo kiểu kinh điển, chất liệu được làm từ da thật, cơn có chiếc này là dòng sản phẩm mới được đưa ra thị trường, còn chiếc kia thì được làm từ da cá sấu, chị xem thử xem chị thích chiếc nào ạ?
Trương Tiểu Du bị nhân viên bán hàng lôi kéo, đi tới đi lui giữa muôn vàn chiếc ví đủ loại kiểu dáng màu sắc.
Cô cảm thấy đầu mình có chút to ra rồi, Trần Phong Sinh theo phía sau hãy còn đang giục cô: “Bà Trần à, chọn được cái nào tốt chưa?”
“Chiếc này!” Trương Tiểu Du nhíu mày, tiện tay chỉ một cái Là chiếc đầu tiên mà nhân viên bán hàng đã giới thiệu, sản phẩm được.
thiết kế theo kiểu cổ điển, mặt trên có thêu hoa văn tỉnh tế, lại được chế tạo thủ công, hình thành nên kết cấu kẻ dọc và hoa văn độc đáo, công bằng mà nói, nó cực kỳ thích hợp với Trần Phong Sinh, hơn nữa còn mang màu xám phù hợp với anh.
Trần Phong Sinh lập tức nói: “Ghi hóa đơn đii”
Nhân viên bán hàng nói một tiếng xin chờ, sau đó mặt mày hớn hở đi đến quầy thu ngân viết hóa đơn rồi.