Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1544



“Vân chưa tái hôn..” Nữ y tá gật đầu, lại giơ tay lên gãi đầu.

Xét cho cùng họ đều là phụ nữ ở chung một khoa, nhóm y tá bọn họ chỉ dám lén lút tưởng tượng và tám chuyện sau lưng thôi. Còn chuyện cô bác sĩ mới chuyển đến này có tình ý với Bác sĩ Phong, dường như chẳng còn là chuyện bí mật nữa Nghĩ tới điều gì đó, nữ y tá muốn nói lại thôi, cô ta đáp: “Bác sĩ Vy à, tôi khuyên cô nên từ bỏ tình cảm với Bác sĩ Phong đi!”

“Tại sao phải từ bỏ? Chu Lan Vy tôi lớn bằng từng này chưa bao giờ dễ dàng từ bỏ bất kì chuyện gì!” Chu Lan Vy không thèm đếm xỉa nói, trên mặt lộ ra và khinh thường: “Nếu chưa tái hôn, vậy chắc là người phụ nữ kia bám theo anh ấy!

Tôi còn tưởng rằng vợ trước của Bác sĩ Phong đẹp đến cỡ nào, hóa ra cũng chỉ có vậy thôi. Hừ, bất luận là mặt mũi hay vóc dáng, tôi đều không thua kém cô tai”

Chu Lan Vy hoàn toàn có cơ sở đế nói như vậy.

Cho dù từ điều kiện bên ngoài hoặc điều kiện bên trong, trên mọi phương diện đều rất xuất sắc. Khi được điều tới khoa ngoại tìm mạch đã gây náo động không nhỏ, nhiều người ở khoa khác còn lén hỏi thăm tin tức của cô ta.

Cô y tá nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Chu Lan Vy, trong lòng không dám tán đồng với những lời cô ta nói Dẫu sao, ngay cả người đẹp như Giai Lệ bác sĩ Sinh còn chẳng thèm để ý, huống chỉ là cô ta.

Sau khi ăn sáng ở nhà ăn, Trần Phong Sinh theo các đồng nghiệp tham gia hội thảo nghiên cứu. Trương Tiểu Du cũng lười ra ngoài, hơn nữa sáng nay cô văn chưa ngủ đã nên quyết định về khách sạn đánh một giấc.

Đến giữa trưa, nhân viên phục vụ đấy thức ăn Trần Phong Sinh đã gọi sẵn lên cho cô Mãi cho tới gần tối, xa xa phía chân trời ánh lên màu ráng hồng đẹp đẽ.

Trương Tiểu Du lại ra khỏi phòng, đi qua đại sảnh, cô để di động bên tai. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng đàn ông trầm thấp.

“Em đã lên xe rồi, chắc mất khoảng nửa tiếng”

Trương Tiểu Du vừa đi vừa nói chuyện: “Ừm, em chờ anh ở quán cà phê dưới lâu mộ Không biết bên kia nói gì đó, Trương Tiểu Du giống như một cô dâu nhỏ.

ngoan ngoãn trả lời: “Em biết rồi, không được uống cà phê, em gọi ly nước trái cây!”

“Nhớ phải chụp ảnh!” Trần Phong Sinh nhấn mạnh “Okf” Trương Tiểu Du bất đắc dĩ đỡ trán nhưng khóe miệng lại nở nụ cười ngọt ngào.

Trong quán cà phê cũng ít khách, phần lớn đều là những người thuê phòng ở đây. Sau khi ngồi xuống, người phục vụ vừa bưng ly blueberry cô mới gọi tới, chợt nghe phía sau có người gọi cô: “Chị Cá nhỏ!”

Trương Tiểu Du cần ống hút quay đầu lại, kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ tuổi đứng ở đắng kia.

Thấy nét nghi ngờ hiện lên trên mặt cô, chàng trai vội vàng hỏi: “Chị Cá nhỏ, chị đừng nói chị quên em rồi nhé?”

“Cậu..” Trương Tiểu Du quả thực không nhớ rõ.

Thấy thế, chàng trai vội nhắc cô: “Em là tình nguyện viên ở khu vực bị động đất Kiên An”

*ÀI Tôi nhớ ra rồi!” Được cậu ta nhắc nhở, Trương Tiểu Du lập tức có ấn tượng, cô cười gọi: “Trương Thanh Phongl”

Hóa ra là sinh viên lúc trước làm tình nguyện ở Kiên An. Khi đó, tuy rằng chỉ ở chung mấy ngày ngắn ngủi, nhưng ở trong khu vực động đất nên ký ức rất sâu sắc. Hơn nữa, đối phương còn là một người hiền lành có phẩm chất, cô có ấn tượng rất tốt với cậu ta.

“Chị Cá nhỏ, chị làm em đau lòng quá đi, chưa bao lâu mà chị đã quên em rồi!” Trên mặt cậu ta lộ ra vẻ thất vọng.

Trương Tiểu Du nghe vậy, vội vã xua tay nói: “Đâu có, đâu có, chủ yếu do cậu cắt tóc thôi. Trước đây tôi nhớ cậu có tóc mái, giờ đã thay đổi kiểu mới, cho nên mới nhất thời không nhận ra! Đúng rồi, sao cậu lại ở đây, chẳng phải cậu nên học ở trường sao?

Nếu cô nhớ không lầm, cậu ta là người Sài Gòn giống mình, đang học năm cuối và phải mất ít nhất sáu tháng nữa mới tốt nghiệp!