Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1546



Chị Cá Nhỏ, Bác sĩ Sinh, em về trước nhé, ngày mốt không gặp không về đâu đấy!”

Nói xong, chàng trai vội vã xách chiếc cặp máy tính ra về Suốt dọc đường tư khi ra khỏi quán cà phê tới cổng khách sạn, thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu vảy tay chào họ, cho đến khi xe buýt xếp hàng dài trước bảng chỉ dẫn ở trạm xe buýt đối diện.

Sau khi bóng dáng của chàng trai trẻ biến mất, Trương Tiểu Du vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Cô không khỏi quay sang bên, nheo mắt.

Trần Phong Sinh đặt ly nước trái cây vừa nhấp một ngụm trên tay xuống, ôn tồn hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”

Trương Tiểu Du không nói lời nào, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nghỉ ngờ, rút kinh nghiệm, cô sẽ không dễ dàng tin Trần Phong Sinh lại tốt bụng như vậy, cô luôn cảm thấy có điều gian trá trong chuyện này.

‘Sau hai giây suy nghĩ, cô nhớ ra gì đó liền hỏi, “Này cầm Thú, khi nào chúng ta trở lại Sài Gòn?”

Thoạt tiên, Trần Phong Sinh. đáp một tiếng “ừm” với giọng điệu lười nhác, “Chuyến bay sáng ngày mốt”

Ngày mai vẫn còn một cuộc họp cuối cùng, tiệc chiêu đãi sẽ được tổ chức vào tối hôm sau, sau đó không còn việc gì nữa, bệnh viện cũng đã đặt sẵn vé khứ hồi “.” Khóe miệng Trương Tiểu Du giật giật.

Chuyến bay sáng ngày mốt?

Vậy anh vừa hứa với người ta đi ăn vào tối ngày mốt, rõ ràng là cố tình, nghĩ đến cậu nhóc lúc rời đi còn ngu ngơ vây tay chào họ cùng câu nói không gặp không về, Trương Tiểu Du khẽ thở dài, quả thực lịch sử đã lặp lại một lần nữa!

Trương Tiểu Du mượn bàn tay anh, uống hết nửa non cốc nước, sau đó hơi nâng cằm lên, “Cầm thú, chúng ta cũng đi thôi, anh bảo dẫn em đi ăn vịt quay cơ mài”

Trần Phong Sinh không nhúc nhích, đôi môi mỏng nhếch lên, cất một tiếng cười khẩy quái gở, “Đến tận thủ đô rồi mà vẫn có khả năng thu hút ong bướm.

Đầu tiên là anh họ, rồi đến tình nguyện viên. Này cá vàng nhỏ, em đúng là già không bỏ nhỏ không tha nhỉ!”

Trương Tiểu Du không khỏi trợn mắt lườm.

Cô cáu kinh huých vào anh, không hề sợ hãi mà nói thẳng: “Này nhé, anh gặp Thanh Phong từ lâu rồi, đừng hòng em phải dỗ anh nữa!”

Nghe vậy, Trân Phong Sinh khẽ nhướng mày, giơ tay lên xoa đầu cô.

Hừ, thông minh hơn rồi, thế mà cũng không gài được, anh nắm tay cô bước ra khỏi quán cà phê, “Dẫn em đi ăn vịt quay!”

Giống như buổi sáng, khi hai bóng người bước ra khỏi cánh cửa xoay ở sảnh khách sạn, phía thang máy lại có một người đang dõi mắt nhìn.

Chu Lan Vy không tránh được sinh lòng ghen tuông, nhưng lại rất khinh bị, “Ngô Mai này, sao cô vợ cũ của Bác sĩ Sinh đáng ghét thế nhỉ? Ngày nào cũng quấy rầy Bác sĩ Sinh trong khi họ đã ly hôn rồi chứ! Tôi nghĩ ngày hôm qua Bác sĩ Sinh về lại Sài Gòn đến 80% là có liên quan tới cô ta, nếu không thì sao cô ta lại theo đuôi tới tận đây chứ, thật quá trơ trến!”

Cô y tá ngập ngừng nói: “Thật ra, tôi nghe nói hình như cô Tiểu Du có thai đấy, bác sĩ Vy “Cô nói cái gì, có thai à?” Sắc mặt Chu Lan Vy đột nhiên thay đổi khi nghe thấy vậy.

“Vâng!” Cô y tá gật đâu muốn nói với Chu Lan Vy hy vọng rằng cô ta biết khó để mà rút lui, đừng khổ sở vô ích nữa. “Trong buổi hội thảo hôm nay, tôi nghe bác sĩ Sinh nhắc đến trong lúc trò chuyện với giáo sư của bệnh viện tỉnh”

Nói xong, cô ta hồi hộp quan sát biểu hiện trên mặt Chu Lan Vy.

Lần này chắc sẽ bỏ cuộc rồi chứ?

Mất Chu Lan Vy hết trắng bệnh lại tái mét, nhưng lại nói với vẻ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, “Cô cũ này cũng bitch quá nhỉ! Thảo nào, hóa ra là đã có con, bảo sao mà bác sĩ Sinh vẫn muốn níu kéo. Chắc chắc là li hôn xong cô ta thấy hối hận và muốn đeo bám bác sĩ Sinh, giờ lại mang thai có con nữa, định dùng đứa trẻ để uy hiếp bác sĩ Sinh đây mà. Ha ha, tôi khinh bi loại đàn bà như cô ta nhất trên đời, càng không thể để thua cô ta được”