Trần Phong Sinh giơ tay ôm cô vào lòng, giọng nói trầm mang theo điệu cười lười biếng, “Tham quan danh lam thắng cảnh với di tích lịch sử của thủ đô có là gì, còn ngảm hoàng hôn trên đỉnh Phan Xi Păng, hái xương rồng giữa sa mạc Sahara, rồi chèo thuyền xem cá sấu trong rừng nguyên sinh Amazon, đi xe trượt tuyết chó Husky Bắc Cực kéo nữa”
“Cầm thú, anh..” Trương Tiểu Du tròn mắt.
Những từ quen thuộc này đều là lời cô từng vô tình nhắc đến lúc họ ở lại Sa Pa sau khi ra khỏi khu vực thiên tai ở Kiên An, thậm chí cô còn không nhớ rõ một vài điều trong số đó, thế mà anh đã âm thầm ghi nhớ tất cả!
Đôi mắt hoa đào của Trần Phong Sinh rủ xuống, lấp lánh sáng ngời, “Bà Trần ạ, anh chưa bao giờ quên những điều đã hứa với em!”
Trái tim Trương Tiểu Du gợn sóng.
Chập tối, họ trở về khách sạn.
Buổi tối có tổ chức tiệc mừng, Trần Phong Sinh muốn đưa cô tham gia cùng, ban đầu định sẽ mua cho cô một bộ váy khi đi ngang cửa hàng trên đường, nhưng Trương Tiểu Du không đồng ý, cô nghĩ bụng, mình chỉ đến ăn rình với tư cách là người thân thì tốt hơn hết nên giữ kẽ một chút.
Tiệc chiêu đãi được tổ chức ở một khách sạn khác, so với cô ấy thì Trần Phong Sinh ăn mặc chỉnh tê hơn.
Được trưởng khoa rất coi trọng nên trong buổi hội thảo này, anh là người phụ trách chính của bệnh viện, buổi tối còn phải phát biểu nên anh mặc com’lê, càng làm tôn lên khuôn mặt tuấn tú hơn người, trước khi đi, Trương Tiểu Du kiếng chân thắt và vạt cho anh, có thể đoán được anh sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều phụ nữ.
Trên đường đi có một đoạn kẹt xe họ đến khách sạn hơi muộn một chút.
Từ thang máy đi ra, là bước ngay vào trong hội trường buổi tiệc, Trương Tiểu Du liếc mắt nhìn tấm biển, không khỏi nói: “Cầm thú, em muốn đi vệ sinh!”
“Anh đi với em!” Trần Phong Sinh nói.
Trương Tiểu Du lắc đầu, anh đã đến hơi muộn, sợ sẽ làm lỡ việc chính của anh nên bảo: “Không sao đâu, để em tự đi, có lạc được đâu, lát nữa em sẽ đi tìm anh saul”
Thấy anh nhíu mày không chịu đồng ý, Trương Tiểu Du vươn tay đẩy anh.
Giải quyết xong vấn đề sinh lý, cô đi từ nhà vệ sinh vào hội trường buổi tiệc, đang định tìm kiếm bóng dáng cao lớn của Trần Phong Sinh trong đám người thì có một bóng người quen thuộc đi về phía cô.
“Ngô Mail” Trương Tiểu Du cười nhẹ.
Cô y tá có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, “Cô Tiểu Du cũng đến à?”
“Ừ!” Trương Tiểu Du gật đầu.
Không biết vì sao, cô cảm thấy sắc mặt cô y tá có vẻ kỳ lạ, giọng nói cũng ngập ngừng: “Cô Tiểu Du này, lát nữa nếu như có nghe thấy điều gì chối tai… thì cô đừng để bụng nhé!”
Hôm qua, Chu Lan Vy đã phát tán cho nhiều đồng nghiệp về cuộc hẹn của cô ta với Bác sĩ Sinh trong phòng họp. Hầu hết tất cả các đồng nghiệp tham dự hội thảo đều nghe về nó, và có lời xác nhận từ Phó giám đốc Lưu, hiển nhiên tin tức ngày càng lam ra dữ dội.
Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau trong phòng họp, cộng thêm những lời bóng gió của Chu Lan Vy.
“Hả?” Trương Tiểu Du lộ ra vẻ khó hiểu.
Cô y tá nhìn lại buổi tiệc đang sôi động, nhấn mạnh thêm: “Tóm lại là cô đừng để bụng mấy lời đồn thất thiệt làm gì!”
Trương Tiểu Du chớp mắt, gật đầu đáp lại mặc dù thấy rất khó hiểu.
Sau khi cô y tá đi khỏi, cô bước vào trong, vừa bị cắt ngang, lúc này cô lại ngước mắt lên, thoáng nhìn đã thấy ngay bóng dáng cao lớn giữa đám đông, anh đang đứng đó, đút một tay vào túi.
Có thể do không khoác trên mình chiếc áo blouse trắng nên trông anh không khắt khe như mọi ngày trước mặt các đồng nghiệp, nhưng nhờ bộ vest nên anh mắt cũng đi vẻ bớt giễu cợt, tóm lại chỉ có một câu: điển trai hơn người, vô cùng quyến rũ Thấy có vẻ anh đang bàn bạc với các đồng nghiệp khác, lại có nhân viên ở gần đó đưa micro cho anh, đoán chừng anh chuẩn bị lên sân khấu phát biểu nên Trương Tiểu Du không đi ngay tới quấy rầy.