‘Sau khi nghe tin này, Trương Tiểu Du càng thêm kinh ngạc. Trước đây Tống Giai Lệ có mời cô cùng Trần Phong Sinh đi ăn một bữa, tiện thông báo luôn tin kết hôn, còn nói rằng cả hai vợ chồng sẽ không tổ chức lớn mà lựa chọn đi du lịch để tổ chức đám cưới.
Chỉ là theo cô thấy ít nhất cũng phải đi mười ngày đến nửa tháng, tại sao nhanh như vậy đã quay trở lại rồi?
Dường như nhìn thấy được sự nghi ngờ của cô, Tống Giai Lệ cười giải thích: “Nguyễn An có chút việc cần xử lý nên chúng tôi về sớm vài ngày!”
“Thì ra là vậy!” Trương Tiểu Du gật đầu.
Tống Giai Lệ hơi hối lỗi nói: “Lần này chúng tôi về có việc gấp nên không mang quà về cho hai người được, rất xin lỗi!”
“Không sao đâu!” Trương Tiểu Du nói rồi liếc nhìn Tô Yến đang đứng ngồi không yên ngó sang bên này, liền nói: “Tôi còn có đồng nghiệp đang đợi, vậy tôi đi trước đây!”
“Ừm được!” Tống Giai Lệ mỉm cười.
‘Sau khi hai người bắt tay tạm biệt, vừa lúc chuẩn bị đi ngang qua nhau thì chiếc máy ảnh Trương Tiểu Du đang cầm không cẩn thận đụng trúng cái túi trong tay Tống Giai Lệ, những mỹ phẩm vừa mua trong đó liền rơi đầy trên đất.
Thấy vậy, cô vội nghiêng người nhặt lên Tống Giai Lệ nói không sao rồi cùng cô nhặt.
Cho đến khi toàn bộ đồ đều được nhặt lên cho vào túi xong xuôi, lúc đứng dậy Trương Tiểu Du khẽ mở to mắt: “Cô Giai Lệ, mặt cô…”
Tống Giai Lệ vẫn để mái tóc dài buông xõa như thường lệ, chỉ là cô ấy không vén hẳn ra sau tai mà xõa phần bên phải xuống mặt. Hành động ngôi xuống rồi đứng lên của cô ấy khiến cho mái tóc dài tung bay, đồng thời để lộ phần nửa khuôn mặt bị che khuất đó.
Trương Tiểu Du nhìn thấy trán, khóe mắt cùng với gò má của cô ấy đều là những vết bầm xanh tím với mức độ khác nhau thì vô cùng ngạc nhiên.
Tống Giai Lệ vội vàng che đi rồi mỉm cười giải thích: “Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu. Lúc ở trên đảo đi ca nô, không cấn thận bị va trúng thôi!”
Trương Tiểu Du nghe vậy không khỏi lo lắng nói: “Vậy cô nhớ chú ý bôi thuốc, nếu không được thì đến bệnh viện khám đi!”
“Được!” Tống Giai Lệ cười đáp lại.
‘Sau khi tạm biệt một lần nữa, cô ấy xách túi mua sảm bước ra khỏi trung tâm thương mại. Trương Tiểu Du nhìn theo bóng dáng mảnh mai kia rời đi, khóe môi mím chặt, nhanh chóng quay lại tìm Tô Yến.
Chiều nay lúc tan làm, Trần Phong Sinh gọi điện qua nói có một cuộc phẫu thuật, có thể sẽ muộn chút Trương Tiểu Du không trực tiếp bắt xe về nhà mà đi đến bệnh viện tư lập, muốn cùng anh ấy về nhà.
Sau khi cô đến đợi chẳng bao lâu trong phòng làm việc thì Trần Phong Sinh còn đang mặc áo phẫu thuật đã quay lại. Đợi anh thay xong quần áo liền nắm tay cô rời đi. Lúc đang đi trên đường, cô liếc nhìn trái phải.
Trần Phong Sinh nhướng mày: “Em tìm gì vậy?”
Trương Tiểu Du chớp chớp mắt, như vô ý hỏi: *Í, sao không thấy Bác sĩ Vy xinh đẹp ở đâu hết vậy!”
“Lẽ nào nghỉ làm rồi?” Cuối cùng cô nhún vai lấm bấm một cách tò mò.
Đôi mắt hoa đào của Trần Phong Sinh nheo lại, cười như không cười nhìn cô hồi lâu, khóe môi chậm rãi gợi lên một đường cong nhẹ, anh ung dung nói: “Anh với viện trưởng chào hỏi một cái, bị điều tới khoa cấp cứu rồi!”
“Ồ” Trương Tiểu Du vẻ mặt thờ ơ, nhưng trong lòng vui muốn chết đi được.
Bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, hai người bước lên chiếc Cayenne màu đen. Khi Trân Phong Sinh khởi động xe, liếc cô một cái rồi mở miệng: “Bố mẹ của bạn em hình như nằm viện rồi”