Thấy cô ấy đã đẩy cửa phòng bước vào, cô còn tưởng răng đối phương ngại ngùng nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Nghe thấy tiếng bước chân người đi vào, bà Lý đang ngồi bên giường bệnh gọt hoa quả liền đứng lên: “Cá nhỏ đến rồi à cháu?”
“Dạ thím, cháu qua thăm chú ạ!” Cô mỉm cười đưa cho bà bó hoa, rồi nói với ông Lý, người mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi tựa vào thành giường: “Chú Lý, cháu chúc chú sớm ngày khỏe lại ạ!”
Ông Lý cười vui vẻ: “Cảm ơn cháu nhé!”
Bà Lý đưa bó hoa cho Lý Lan Hoa bảo cô ấy cắm vào chiếc bình đặt ở bệ cửa sổ. Những bông hoa cẩm chướng và hoa cúc mà Trương Tiểu Du chọn đều là hoa để đi thăm bệnh. Sau khi mở túi, hương thơm của hoa liền lan tỏa, tản át đi mùi nước khử trùng trong phòng Trước giờ ông bà Lý đều sống trong một thị trấn nhỏ, quanh năm có khi chẳng đến Sài Gòn lần nào, ở đây họ cũng không có người thân hay bạn bè gì cả, vì vậy khi có người đến thăm họ rất vui mừng, lại đều là người quen thân thích từ lâu nên nói chuyện cũng cởi mở hẳn.
Đang lúc trò chuyện náo nhiệt thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Người trong phòng cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng răng là y tá tới thay thuốc, bất giác quay đầu nhìn, ai ngờ được đó lại là một dáng người cao lớn cường tráng.
Ngay lúc người đó bước vào, không gian trong phòng bỗng trở nên chật hẹp.
Phía trên mặc một chiếc áo khoác dài màu đen cổ đứng, dưới là quần tây dài cùng màu. Gấu quần được nhét gọn gàng vào đôi giày quân đội dưới chân.
Người phang phảng một mùi thuốc lá nhẹ, có vẻ như anh ta vừa mới hút một điếu thuốc trước khi bước vào. Các đường nét trên khuôn mặt có phần quen thuộc…
Trần Văn Sáng?
Trương Tiểu Du được một phen sửng sốt.
Nhưng cô đã nhanh chóng hiểu ra, sau khi nhận được điện thoại của Trần Phong Sinh anh ta liền đến thăm “bố vợ tương lai”?
Nghĩ như vậy, cô không khỏi đưa mắt nhìn về phía trước cửa sổ, nơi Lý Lan Hoa vừa mới cảm xong bó hoa trên tay, nhìn thấy người đi vào, đôi mắt cô ấy lập tức ánh lên một tia kinh ngạc chớp nhoáng, giống như cô ban nấy.
Trương Tiểu Du vốn nghĩ rằng cô ấy sẽ xấy hổ nhưng ai mà biết được cô ấy lại vội cúi đầu xuống, biểu cảm giấu trong mái tóc dài, sắc mặt có vẻ hơi tái đi Nhìn thấy người đến thăm, bà Lý bật cười sau một thoáng ngạc nhiên: “Ông này, bệnh của ông xem ra cũng có độ phủ sóng ca đấy, đầu tiên là cá nhỏ, bây giờ Văn Sáng cũng đến rồi này!”
Trêu chọc như vậy nhưng biểu cảm trên mặt ông Lý cũng không thay đổi ông ấy vội vàng chào hỏi: “Văn Sáng mau ngồi đi! Thực ra cũng chẳng phải là bệnh nặng gì đâu, bác sĩ nói không sao. Cháu bận như vậy mà còn dành thời gian đến bệnh viện thăm bác, làm bác áy náy quá!”
Trần Văn Sáng bước tới, đặt giỏ hoa quả trong tay lên trên tủ, điềm tĩnh nói: “Dạo này cháu được nghỉ phép, sau khi biết tin liền tới thăm bác luôn!”
Nghỉ phép…
Khóe miệng Trương Tiểu Du giật giật.
Rõ ràng tối hôm qua anh ta còn ở trong quân đội nói chuyện với Trần Phong Sinh, hóa ra là quân nhân nói dối cũng không hề chớp mắt!
Nhưng kể ra mà nói thì cũng hiếm khi thấy anh ta không mặc quân phục thật, hầu như phần lớn thời gian đều là mặc quân phục màu xanh cây thông hoặc quân phục huấn luyện ngụy trang, nhưng cho dù là đổi thành trang phục thường ngày thì anh ta vẫn mang đôi giày lính đó, khó có thể che giấu được cái khí thế hiên ngang của người quân nhân.
Ánh mắt Trương Tiểu Du không kiềm được mà dừng lại trên đôi giày áy.
Trong ấn tượng của cô, hình như có một lần nào đó gặp nhau ở nhà hàng, đối phương đã từng nói như này, nói rằng anh ta đi đôi giày quân nhân đó vào trông ngầu kinh khủng. Bây giờ, cô có thể chắc chắn răng người nói câu đó chính là Lý Lan Hoa.
Trương Tiểu Du khẽ quay đầu, ánh mắt lại một lần nữa hướng về phía cửa số.
Cùng lúc đó, bà Lý cũng đang nhìn đứa con gái đang đứng yên bất động, bà bất mãn mảng: “Lan Hoa, con ngây ra đó làm gì thế hả? Sao lại bất lịch sự như vậy, còn không mau lại đây chào hỏi!”
Lý Lan Hoa nhìn bố mẹ một cái, sau đó chậm chạp di chuyển.