Trần Phong Sinh nghe vậy, chân mày nhíu chặt thành mấy đường đen thui Anh cúi người giữ chặt lấy đôi môi cô, lại hung hăng hôn thêm hai lần nữa, lúc này mới ngồi ngay ngắn trở lại, cởi dây an toàn trên người ra, sau đó đi vòng qua đầu xe phía trước giúp cô mở cửa xe: “Vậy buổi tối anh sẽ đến đón em, khi nào xong việc anh sẽ đến ngay!”
“Em biết rồi!” Trương Tiểu Du đương nhiên có thể hiểu được ý của anh Bước từ trên xe xuống, lại bị bàn tay của anh giữ lại, đầu ngón tay khẽ vuốt ve nơi mềm mịn nhất trên cổ tay của cô, môi mỏng khẽ cắn lên vành tai cô: “Vê đến nhà anh liền muốn!”
“…” Trương Tiểu Du xấu hổ đến nỗi rút mạnh tay ra, cắm đầu chạy vào trong tòa nhà văn phòng.
Từ trong thang máy đi ra, cô vẫn đang dùng mu bàn tay xoa xoa lên hai má mình, vành tai ngứa ngáy, vân còn lưu lại hơi thở nóng rẫy của anh vừa nãy, cứ nghĩ đến câu cuối cùng của anh, cô lại cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Tên cầm thú bị tinh trùng lên não này!
‘Vê đến văn phòng vừa mới ngồi xuống, cũng vừa vặn hết giờ nghỉ trưa, Tô Yên vừa mới giải quyết xong cơm trưa trong phòng nước, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô.
‘Vừa mới bắt đầu quay trở lại làm việc chưa bao lâu, tổng biên tập bước ra khỏi văn phòng làm việc, trong tay cầm một tập tài liệu, đi đến trước bàn làm việc gõ gõ vài cái: “Tôi vừa nhận được thông báo, Long Thành vừa mới khai mạc lễ hội văn hóa quốc gia, Tô vụ này giao cho cô và Tiểu Du, đem theo hai cái máy quay phim, khi nào trở về nhớ viết bản thảo trau chuốt một tí nhét”
“Vâng!” Cả hai đồng thanh đáp lại.
Long Thành là thành phố nằm bên cạnh Sài Gòn, khoảng cách không xa lắm, đi xe lửa chỉ mất tâm ba bốn tiếng đồng hồ, nếu chạy xe tốc độ cao thì chỉ cần khoảng chừng hơn hai tiếng mà thôi, có khi thường xuyên chạy đến đó lấy tin tức.
Hình như là nhớ tới chuyện gì đó, tống biên tập lại dừng bước bổ sung thêm một câu: “À, đúng rồi, cuộc phỏng vấn này đoán chừng phải xem như chuyến công tác ngắn ngày!”
“Lễ khai mạc chắc sẽ kết thúc muộn một chút, hơn nữa ngày mai còn có một số hoạt động cần phải tiếp tục theo sát, đại khái là tối mai mới có thể trở về được, lát nữa tôi sẽ bảo người tổ chức bên kia sắp xếp phòng khách sạn!”
“Hải Còn phải ở lại một đêm sao?” Trương Tiểu Du buột miệng hỏi.
Tổng biên tập nghe thấy lời này, có chút không vui nhìn cô chãm chäm: “Trương Tiểu Du, cô có vấn đề gì không?”
Bị ánh mắt kia quét qua một cái, Trương Tiểu Du không khỏi dựng thẳng.
người lên, nhớ đến lần trước cô đi theo Trần Phong Sinh cùng đến Hà Nội công tác, xin nghỉ phép liên tục nhiều ngày như vậy, tổng biên tập vốn đã có chút không thoải mái, sau khi trở về cô vẫn luôn cẩn thận dè chừng, cứ sợ tự dưng bị điểm mặt chỉ tên.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng lắc đầu: “Không… tôi không sao!”
Tổng biên tập hẳng giọng một cái, lúc này mới xoay người đi thẳng về phòng làm việc phía đối diện.
Thật ra làm phóng viên thi thoảng phải sắp xếp một vài chuyến công tác ngắn ngày như thế này là chuyện rất bình thường, bởi vì ngày hôm sau vẫn còn phỏng vấn, không có cách nào chạy tới chạy lui, cho nên sẽ thu xếp ở lại một đêm.
Trương Tiểu Du vén mái tóc dài của cô lên.
Hừm…
Trong đầu không tự chủ được, xuất hiện gương mặt khó chịu vì không được.
thỏa mãn của Trần Phong Sinh.
Sau khi nhận được máy quay, Trương Tiểu Du và Tô Yến cùng với hai anh chàng lắp đặt thiết bị, đám người hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, lên một chiếc xe đã được sắp xếp sẵn, đi về phía Long Thành.
Lúc đi ngang qua trạm thu phí đường cao tốc, anh chàng lắp đặt thiết bị camera ngồi phía trước đang cầm điện thoại di động gọi điện cho vợ ở nhà, thông báo tối nay có việ phải đi công tác đột xuất, còn Tô Yến ở bên cạnh cfing đã rút di động ra.
Không chút bất ngờ, trên màn hình hiện lên ba chữ “Trân Phong Sinh, chắc hẳn là định thông báo cho bên kia đôi lời Trương Tiểu Du cũng tương tự, rút điện thoại di động từ trong túi ra, chỉ có điều trái ngược với khóe miệng đang cong lên của Tô Yến, da đầu cô căng lên mở miệng nói: “Alo, Cầm thứ? Anh làm phẫu thuật xong chưa?”