Trương Tiểu Du lúng túng liếm môi, hình như người bị thương là Trần Văn Sáng mới đúng…
Trương Tiểu Du nhìn Trần Văn Sáng dùng tư thế bất tiện để kẹp Lý Lan Hoa đi, thầm nghĩ trong bụng quả nhiên anh cả làm quân nhân có khác, không thô lỗ chút nào, nào giống hai anh em Trần Phong Sinh và Trần Phong Niên đâu, hơi tí là thích vác người khác lên vai.
Sau đó, cô tận mắt trông thấy Trần Văn Sáng vác Lý Lan Hoa lên vai Trương Tiểu Du âm thầm lau mồ.
“Alo?”
Anh nghiêng đầu kẹp điện thoại giữa vai và tai, tay di chuyển bánh lái.
Bên kia không có âm thanh, Trân Phong Sinh nhíu mày, đang định ngắt máy thì bỗng nhiên nghe một giọng nữ hoảng sợ vang lên: “Phong Sinh ơi, cứu mạng…”
Trần Phong Sinh vội đạp phanh hãm xe.
Trương Tiểu Du theo quán tính ngã người về phía, cũng may là Trần Phong Sinh kịp thời vươn tay cản lại, không bị đụng trán vào kính xe.
Đợi ngồi vững, cô khó hiểu nhìn anh.
Bởi vì anh nghe bên tai trái nên cô không nghe tiếng gì chỉ loáng tháng biết là giọng phụ nữ. Ban đầu cô cũng như anh, cho là bệnh viện gọi thông báo tình hình bệnh nhân.
“Sao thế cầm thú?” Trương Tiểu Du thắc mắc hỏi.
Trần Phong Sinh đặt điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “tà Giai Lệ”
Dứt lời, chân ga bị đạp mạnh, chiếc xe màu đen Cayenne như tên bản lao thắng ra khỏi bệnh viện Trên đường, Trần Phong Sinh kể đại khái nội dung cuộc nói chuyện khi nấy, là Tống Giai Lệ gọi điện thoại cầu cứu, tình huống cụ thể thì chưa rõ nhưng có thể đoán được nó có liên quan đến Nguyễn An..
Hai mươi phút sau, Cayenne dừng dưới lâu một tòa nhà cao tầng Đây là lần thứ hai bọn họ đến đây, hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt cẩn trọng bước nhanh vào tòa nhà.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Vừa đi ra khỏi thang máy, bọn họ đã nghe tiếng vang ầm ầm truyền tới, hẳn là tiếng đồ vật bị ném vào tường, hình như còn có tiếng thủy tỉnh vỡ nát.
Trần Phong Sinh với đôi chân dài ưu thế chỉ cần đi vài bước đã đến trước cửa, cửa không đóng chặt, có khe hở, chỉ cần đẩy nhẹ liền mở ra Bên trong có ánh đèn, âm thanh càng lớn hơn khi nấy.
Chỉ thấy trong nhà bừa bộn, đủ loại đồ dùng và vật dụng trong nhà năm ngổn ngang trên sàn, tấm cửa kính sát đất ở phòng khách trước đó có rạn nứt vài chỗ bây giờ đã nứt vỡ thêm trông thật thê thảm Mà ở khung cửa sổ trong góc, mái tóc dài của Tống Giai Lệ bị Nguyễn An dùng một tay kéo, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, cả người run lên bần bật.
Mắt Nguyễn An hơi nheo lại, sắc mặt hơi ửng đỏ sau cơn say, anh ta cầm chai rượu đã rơi lên tay lắc lư giữa không trung như thể anh ta muốn đập nó xuống đầu cô ấy — Chúa ơi!
Trương Tiểu Du không thể không che miệng khi nhìn thấy cảnh này.
Con ngươi của Trần Phong Sinh khẽ nheo lại, anh tức giận hét lên: “Nguyễn An, anh đang làm gì vậy!”
Giọng nói tức giận này đột nhiên vang lên khiến hai người trước khung cửa sổ giật mình nhìn lại Khi Tống Giai Lệ nhìn thấy anh thì nét mặt cô ấy bỗng trở nên vui mừng vì được cứu. Lợi dụng lúc Nguyễn An đang uống, cô ấy giật mái tóc đang bị túm và lao về phía anh với tốc độ nhanh nhất: “Phong Sinh!”
Như một người chết đuối nắm được khúc gỗ trôi dạt, Tống Giai Lệ gục đầu vào vòng tay anh và khế run lên.
Trái tìm của Trương Tiểu Du bỗng dưng trầm xuống.
Không khí trong nhà đang hết sức căng thẳng nhưng cũng không ai để ý đến sự hiện diện của cô, cô không cao to như Trần Phong Sinh, hơn nữa lại
Mắt cô chuyển từ miếng băng cứu thương trên mặt Tống Giai Lệ sang bàn tay trái của Trần Phong Sinh, tất cả các đốt ngón tay của anh đều bị thương.
Bây giờ trong đầu cô vẫn còn hình ảnh anh ấy dùng tay chặn chai rượu, lúc đó đã bị mảnh thủy tỉnh cát qua vài chỗ khiến máu chảy ra ròng ròng.
Đoán chắc vài ngày tới anh ấy sẽ không thể cầm dao mố được, ít nhất cữing phải hai ngày.
Trương Tiểu Du chợt nhớ ra từng có lân anh bị thương và chảy máu như thế này, hình như cũng là do Tống Giai Lệ…