Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1620



Cô quả thực là sợ, rất sợ, cho nên mới hy vọng anh ở bên cạnh mình. Lúc đó hoàn toàn mất hết hồn vía, không biết làm thế nào mới phải, hơn nữa phần nhiều cũng là kinh hoảng, sợ đứa bé xảy ra vấn đề gì…

Trần Phong Sinh càng ôm chặt cô, môi mỏng dán vào bên tai cô: “Sau này nếu còn xảy ra chuyện như này nữa, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em, không để cho em sợ hãi!”

Trương Tiểu Du bĩu môi, trong lòng suy nghĩ còn muốn có lần sau?

Cô hừ lạnh một tiếng, hờn dỗi nói: “Nếu có lần sau nữa, em sẽ đưa con sang Thái, tìm một nhân yêu làm bố cho con!”

“Em dám!” Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh chợt híp lại.

Nhân yêu…

Suy nghĩ một chút lại thấy không chịu nổi!

Trần Phong Sinh còn muốn cảnh cáo đôi câu nữa, có điều rất nhanh ý thức được trong chuyện này anh có hơi chột dạ, ngón tay thon dài gạt gạt hai bên khóe miệng cô, lười biếng trêu đùa: “Ngoan, cá vàng nhỏ, cười một cái với anh địt “Cầm thú!” Trương Tiểu Du trừng anh.

Người này, lại vẫn được voi đòi tiên!

Trần Phong Sinh lại ôm cô vào trong ngực lần nữa, lúc này không vùi gương mặt tuấn tú vào trong hõm vai cô nữa, mà để đầu cô dán vào trên ngực mình.

Lòng bàn tay ấm áp đặt trên đầu cô.

Lỗ tai dán vào bên ngực anh cũng có thể nghe được tiếng tim đập.

Trương Tiểu Du vùng vẫy hai cái, không giấy ra được thì đành thôi. Nghe theo tiếng tim anh đập từng hồi kia, tâm trạng cũng nguôi ngoai không ít, không bực bội như vậy nữa, nhưng trong lòng vẫn còn bóng mờ che loáng thoáng.

‘Yên lặng hai giây sau, cô thầm hỏi: “Hôm nay tòa án bắt đâu mở xét xử đơn ly dị của Giai Lệ?”

“Ừ;’ Trần Phong Sinh gật đầu.

Có chút bất ngờ không hiểu vì sao cô biết, có điều nhớ đến tin nhắn của Tô.

‘Yến. Đoán chừng gọi điện thoại không tìm được anh, nên ở bệnh viện tư nhân thì thuận thế đi vòng qua bên ngoại khoa tim. Có điều, anh vốn cũng không có ý định giấu diếm cô.

Trương Tiểu Du mím môi một cái, lại hỏi: “Kết quả như thế nào?”

“Tòa vẫn chưa tuyên án!” Trân Phong Sinh nhíu mày, giọng có chút lạnh: “Haiz, Nguyễn An thật khó giải quyết. Anh ta kiên quyết chối không có bạo hành gia đình, chỉ nói là sai lầm nhất thời. Còn sống chết cũng không đồng ý ly dị, định xin tòa án hòa giải cho vợ chồng bọn họ. Bây giờ chỉ có thể đợi ba ngày sau lại tiếp tục mở tòa…”

“Được rồi, đừng nói nữa, em hơi đói, đi làm cơm đi!” Trương Tiểu Du bỗng dưng lên tiếng cắt ngang, rũ mi hạ tâm mắt xuống.

Rõ ràng là cô mới vừa tự mình hỏi, nhưng giờ lại không muốn nghe.

Trương Tiểu Du cũng không hình dung được cảm giác này là gì. Không biết mình tại sao cứ dây dưa mãi không thôi thế này.

Trần Phong Sinh cho là cô mệt mỏi, lại nhớ đến chuyện cô mới phải trải qua hồi chiều. Biết trong lòng cô bây giờ nhất định vẫn còn sợ hãi, bàn tay xoa đầu cô, mấp máy môi: “Được, không nhắc đến nữa. Đợi thêm mười phút nữa đi rồi chúng ta ăn cơml”

Trương Tiểu Du ấm ức gật đầu, nhìn bóng người cao ngất của anh đi ra khỏi phòng ngủ Trong phòng bếp có tiếng máy hút mùi ù ù khởi động, cô quay mặt đi chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã dần dần tối xuống, rất nhanh trăng sẽ treo cao trên bầu trời đêm. Ánh trăng sáng trong chiếu đến mọi nhà, nhưng lại luôn cảm thấy không chiếu tới trong lòng cô.

Nắng ban mai từ khe hở của rèm cửa sổ chiếu xuyên vào trong, Trương Tiểu Du ngáp một cái Mơ mang mở mắt ra, thấy ngay trước mắt chính là đôi mắt đao hoa phong lưu kia. Trần Phong Sinh dường như đã tỉnh lại rất lâu rồi, nghiêng người dùng tay đỡ cấm nhọn, vẫn đang ung dung nhìn cô.

Không giống như cô, anh không có mặc quần áo ngủ, nửa người trên để trần, phía dưới chắc chỉ có một cái quần lót.

“Tỉnh rồi sao? Heo con lười biếng?”

Sáng sớm tỉnh lại thấy mỹ nam vóc người xuất chúng, tâm tình cũng sẽ rất tốt. Có điều, sau khi nghe được câu nói của anh, lại có chút mất hứng. Phụ nữ vẫn rất để ý đến chuyện mập gầy.