Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1622



Sau khi cúp máy, Trần Phong Sinh đặt điện thoại trở lại bàn ăn Cùng lúc đó, Trương Tiểu Du đối diện cũng dừng động tác, lại ngấng đâu lên, nhàn nhạt hỏi: “Cầm thú, lát nữa anh đi ra ngoài sao?”

“Ừ!” Trần Phong Sinh gật đầu.

Trương Tiểu Du mím môi, vừa rồi còn cảm thấy thèm ăn, bây giờ nhìn những quả trứng vàng ươm trong đĩa sứ trắng mà không thấy thèm ăn chút nào Nghĩ đến điều cô nói lúc nãy bị cắt ngang, Trần Phong Sinh hỏi: “Cá Vàng nhỏ, em vừa nói muốn đi dạo ven sông sau bữa trưa hả?”

“Lại là chuyện của cô Giai Lệ kia sao?“ Trương Tiểu Du không trả lời, hỏi ngược lại.

Trần Phong Sinh gật đầu nói thật: “Ừ, cô ấy…”

“Âm…”

Có một âm thanh đột ngột vang lên.

Không được tính là chói tai nhưng cũng không nhỏ.

Trương Tiểu Du đặt mạnh bát cơm ăn dở lên bàn rồi lạnh lùng đứng dậy về phòng ngủ.

Trần Phong Sinh giật mình, sau đó liền đứng dậy đi theo phía sau cô.

Bước chân của Trương Tiểu Du rất nhanh, anh không cách nào đuổi kịp. Cô còn đóng cửa rất nhanh và mạnh, anh suýt nữa dừng không kịp đâm đầu vào cahs cửa Loạng choạng mất một lúc, Trần Phong Sinh lần nữa mở cửa đi vào, nhìn thấy người bên trong đã nằm trên giường như ngày hôm qua. Nhưng lúc này chăn bông đã bị kéo lên cao, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có vài sợi tóc dài lòa xòa lộ ra bên ngoài.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi nhẹ nhàng bước đến chiếc giường lớn.

Không nhấc được chăn lên, Trần Phong Sinh trực tiếp lên giường năm ở bên cạnh cô, một tay chống đỡ, một tay đặt ở trên người cô, thấp giọng nói: “Bà xã, em lại ghen à?”

Dưới lớp chăn bông, Trương Tiểu Du nghe thấy những lời chế giễu trong lời nói của anh có chút đau lòng.

Anh ấy nghĩ rằng cô chỉ là đang ghen?

Đôi tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng đặt ở trên chăn, lười biếng kéo nhè nhẹ, chậm rãi nói: “Chậc chậc, căn phòng đầy vị chua rồi, e rằng bữa trưa này thật sự có bánh chẻo rồi!”

“Rốt cuộc anh xong chưa vậy?”

Giống như vừa nãy đặt bát cơm xuống vậy, Trương Tiểu Du đột nhiên nhấc chăn bông lên.

Mái tóc dài trên trán có chút lộn xộn, cô chịu không nổi mà trực tiếp nói thẳng: “Cầm thú, em hiện tại tâm tình rất khó chịu, em không muốn lại phải nhìn thấy anh chạy đi tìm Giai Lệt”

Đầu tiên là việc rời đi khi họ đang xem phim, sau đó anh bận rộn quên luôn cả việc kiểm tra của cô và sau đó lúc cô cần anh cũng có mặt ở bên cạnh.

Hết lần này đến lần khác, Trương Tiểu Du thực sự không chịu nổi ‘Vẻ mặt lười biếng giữa lông mày và ánh mắt của Trần Phong Sinh dần dần đen lại, anh im lặng mấy giây rồi mới chậm rãi mở miệng giải thích: “Cá vàng nhỏ, anh đã từng nói với em rồi đấy. Giai Lệ là ân nhân của anh. Anh làm thể chỉ để trả ơn cho cô ấy thôi.

Trong lời nói của anh không hề có một tia giả dối, nhưng ngoài lý do trả ơn, anh còn có cả cảm giác tự trách và tội lỗi, áy náy.

Bất kể là việc Giai Lệ vội vàng chọn Nguyễn An để kết hôn hay việc cuộc hôn nhân với Nguyễn An có vấn đề, những điều này xảy ra, anh không tránh khỏi có trách nhiệm.

Trương Tiểu Du mím môi nhưng không nói lời nào.

Trần Phong Sinh vuốt lại mớ tóc rối bù trên trán cô một chút, dùng lòng bàn tay xoa đầu cô, là động tác thường ngày theo thói quen: “Em ăn no chưa? Có muốn anh mang đồ ăn vào phòng cho em không?”

“No rồi!” Trương Tiểu Du lạnh giọng đáp.

Cô bây giờ lấy đâu ra tâm trạng mà ăn!

Tâm trạng hỗn độn như đám bụi bị phiêu tán bay lung tung, không thể bình tĩnh lại chút nào, Trương Tiểu Du cụp mắt xuống rồi lại trở mình, cuộn tròn chăn bông như con tắm, tức giận kêu lên: “Anh mà muốn đi thì đi luôn bây giờ đi! “

Nói dứt lời, cô cũng dứt khoát nhầm mắt lại.