“Vừa tỉnh lại, em có thấy không thoải mái ở đâu không?”
Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh dán chặt vào khuôn mặt cô, anh quan tâm nhất không chỉ là đứa bé, mà điều quan trọng hơn chính là cô.
Trương Tiểu Du quay mặt đi, né tránh ánh mắt của anh, đồng thời thoát khỏi bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay cô. Cô chỉ mím chặt môi nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết mình đang nhìn cái gì. Tâm mắt cô đặt nơi bầu trời đầy những đám mây đang lơ lửng trôi, không thèm liếc anh lấy một cái.
Lúc này, cửa phòng bệnh đẩy ra, một nữ y tá quen thuộc đi vào, trong tay xách theo một hộp giữ nhiệt, rất cung kính đưa cho Trần Phong Sinh, “Bác sĩ Sinh, canh ngài bảo tôi mua đây rồi!”
“Cảm ơn côi” Trần Phong Sinh giọng đầy cảm kích.
“Không có gì!” Nữ y tá lắc đầu, nhìn về phía giường bệnh cười nói: “Bà Trần nghỉ ngơi thật tốt nhé!
Nữ y tá đến đây giao canh, làm xong nhiệm vụ cũng không đợi lâu liên rời khỏi phòng, còn rất hiểu ý đóng cửa phòng bệnh lại.
Trần Phong Sinh mở hộp giữ nhiệt, mùi canh cá tỏa ra bay khắp phòng, Cặp mắt đào hoa nhìn cô, vừa đổ canh ra vừa cong môi, “Chị dâu nói buổi trưa em ăn không nhiều, bây giờ thân thể lại rất yếu, em uống chút canh cá bồi bổ đi! Anh cố tình nhờ Ngô Mai đi đến quán canh cá Hải Phòng để mua đó.
Canh mới nấu xong, đặc biệt thơm lại còn bổ dưỡng. Anh múc ra bát em uống một chút nhé!”
Nước dùng của canh cá được hầm tất kỹ, nước canh rất đặc và trắng, không có mùi tanh, chỉ thơm ngon.
Trương Tiểu Du nghĩ đến bộ dạng nữ y tá đi vào mồ hôi nhễ nhại, trong lòng cũng không muốn phụ tâm ý của người ta nên đưa tay về phía Trần Phong Sinh “Để em tự làm!”
“Anh đút cho em” Trần Phong Sinh không đồng ý.
Anh cúi người ngồi ở mép giường bệnh, xúc một thìa rồi đưa lên môi thổi nguội, sau đó đưa đến miệng cô, cặp mắt hoa đào tràn đầy sự tha thiết, “Bà xã, mở miệng nào! * Trương Tiểu Du vẫn mím chặt khóe miệng, không chịu hợp tác. Cứ như vậy sự bế tắc kéo dài mất mấy giây.
Trần Phong Sinh đành phải đặt lại thìa vào bát, đưa cho cô.
Trương Tiểu Du đưa tay định nhận lấy, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh bất lực nói: “Uống chậm một chút, cẩn thận bị bỏng!”
Cô không nói lời nào, chỉ tập trung uống canh cá.
Quả thật canh rất ngon lại còn bổ dưỡng, ngay cả khi không có cảm giác thèm ăn, cô vẫn nghĩ rằng đứa bé trong bụng cần bổ sung dinh dưỡng đành ép mình uống hết một bát canh nhỏ “Em có muốn thêm một bát nữa không?” Cô vừa đặt bát xuống, Trần Phong Sinh liền hỏi ngay. Tải ứng dụng truyện hola để đọc tiếp nhé.
Trương Tiểu Du liếc anh một cái, dường như cố ý coi anh như không khí, đặt bát lên cái tủ bên cạnh, sau đó liền buông tay anh ra, trầm mặc nảm lại vào chăn, nhầm mắt lại.
Thấy cô mặc kệ mình, Trân Phòng Sinh cũng không ép buộc. Nghĩ nếu để cô uống quá nhiều canh thì dạ dày sẽ bị căng cứng, đầu giờ tối còn phải ăn cơm, anh liền đem hộp giữ nhiệt đậy kín lại, một lúc sau cô muốn uống lại có thể lấy ra dùng. Anh kéo ghế ngồi bên giường bệnh, nhìn cô năm đó không nói lời nào, hàng lông mi cong dài phủ lấy đôi mắt cô. Cô ngủ thiếp đi ngay sau khi ăn sáng và hôn mê gần ba tiếng sau khi được đưa đến bệnh viện. Vậy mà giờ còn bưồn ngủ ư? Nghe tiếng cô thở không đều, Trân Phong Sinh biết cô thật ra chưa ngủ Nghiêng người về phía trước, bàn tay to của anh nắm lấy tay cô dưới chăn gọi: “Cá vàng nhỏ!”
Không nhận được phản hồi, nhưng Trần Phong Sinh biết cô vẫn nghe được.
Bàn tay kia vòng ra bên ngoài đặt trên bờ môi bạc phếch của mình, anh trầm tư: một lát rồi nói: “Thật ra, hôm đó sau khi em ngủ say…
“Cầm thú, anh không cần phải nói tôi cũng biết, anh muốn nói là Giai Lệ đối với anh có ơn chứ gì” Mắt cô nhắm nghiền, hàng lông mi khẽ run lên, giọng nói nhàn nhạt khiến anh choáng ngợp.
Không, chỉ là…
Cặp mắt đào hoa của Trần Phong Sinh chuyển màu tối tăm nhìn cô đầy bối rối.
‘Yết hầu chuyển động một hồi, anh chỉ có thể dùng sức nắm lấy bàn tay cô đưa lên bờ môi mỏng của mình: “Vụ ly hôn giữa Giai Lệ và Nguyễn An sẽ sớm được giải quyết. Đợi mọi chuyện được xử lý ổn thỏa, anh sẽ không xen vào nữa Hơn nữa, khi sau khi tòa có phán quyết ly dị, Giai Lệ sẽ rời khỏi Sài Gòn và trở về New York! “