“Không sao!” Trần Phong Sinh nhếch môi, đứng thẳng người đồng thời lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, đưa cho cô.
“Tòa nhà phía trước ở tầng 15, có một căn hộ trước kia tôi đã mua mấy năm trước. Trừ lúc bàn giao nhà và người dọn dẹp đến thì chưa từng có ai đến ởcát”
“Ừ, tôi biết rồi!” Giai Lệ đưa tay ra nhận lấy chìa khóa.
Đôi mắt hoa đào nheo lại, Trần Phong Sinh lên tiếng giọng nghiêm trọng “Khách sạn không còn an toàn nữa. Nguyễn An bị đưa về giam nhiều nhất là bảy đến mười lăm ngày, sau đó sẽ được thả ra. Đề phòng anh ta lân nữa lại chạy tới quấy rối hoặc uy hiếp cô, cô tạm thời ở lại đây thì sẽ an toàn hơn! Cho đến khi tòa án có lệnh phán kết quả xuống, cố gắng hạn chế ra ngoài trong thời gian này! “
“Tôi hiểu rồif’ Giai Lệ gật đầu và tiếp tục nói: “Tôi đã trả phòng ở khách sạn, hơn nữa tôi đã xin phép rời khỏi nhà hát ba lê. Không có nhiều người ở lại nhà hát, hầu hết họ đều trở về New York. Tôi sẽ không tham gia biểu diễn cùng s những người còn lại nữ. Hơn nữa tôi cũng đã đổi cả số di động và sẽ cố gắng hết sức để không có bất kỳ liên hệ nào với thế giới bên ngoài Trần Phong Sinh nghe vậy liền gật đầu, sau đó hơi nâng cäm nhìn lên khu chung cư nhỏ trước mắt: “Khu chung này là khu khép kín, người ngoài cần phải đăng ký mới được vào. Tôi đã dặn bảo vệ rồi, nếu có người khả nghỉ xuất hiện gần tòa nhà thì cứ trực tiếp đuối đi. Cô cứ yên tâm ở lại đây”
“Được rồi” Vẻ mặt Giai Lệ hơi ngưng lại, cô ngập ngừng nói: “Phong Sinh, ở khách sạn ngày hôm đó, anh có cần tôi giải thích với cô Tiểu Du không?”
“Không cần” Trần Phong Sinh lắc đầu từ chối.
Nếu có thể giải thích rõ ràng thì không sao, sợ nhất là càng giải thích càng không rõ ràng…
Giai Lệ thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, trong tay nắm chặt cái chìa khóa: “Phong Sinh này, bất kể thế nào thì tôi vẫn muốn cảm ơn anh!”
Trần Phong Sinh kéo môi mỏng, trầm giọng nói: “Không cần phải thế Giai Lệ, tôi vẫn là nói như cũ, đây là tôi chịu trách nhiệm!”
Giai Lệ nghe thấy thế, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô không biết phải nói gì tiếp theo chỉ có thể thở ra: “Tôi chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh. Khi bản án kết thúc, tôi sẽ ly hôn và sẽ được tự do trở lại, không phải làm phiền anh nữa. Tôi sẽ trở về New York và bắt đầu lại cuộc sống m “Tôi cũng hy vọng là vậy!” Trần Phong Sinh nói nhỏ, sau đó mở cửa xe: “Giai Lệ, cô vào đi, tôi đi đây!”
Giai Lệ gật đầu. Sau khi nhìn chiếc Cayenne rời đi, cô thở dài và bước vào tòa nhà.
Đúng như những gì vừa nói, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là hi vọng tất cả chuyện này có thế sớm kết thúc, đế không còn phải quấy rầy cuộc sống của anh nữa. Cô cũng sẽ mãi giữ nỗi nhớ nhung này trong lòng, ở nơi xa chúc phúc cho anh.
Trên đường trở về, Trần Phong Sinh lại đi siêu thị, mua rất nhiều rau và cá tươi, đổi ý làm một ít đồ ăn ngon cho Trương Tiểu Du. Hai ngày nay cô không hề chủ động gọi đồ ăn, thường thì cô sẽ ăn bất cứ thứ gì anh làm.
Nghĩ đến lần trước cô tham lam ăn đến mức sặc đầu cá kho tiêu và thịt heo chua ngọt, anh đẩy xe hàng về, mua một lọ tiêu và thịt heo tươi đã được bọc kỹ.
Mặt trời lặn xuống, chân trời chỉ sót lại một lớp màu loang lổ và đẹp đế trên bầu trời Trần Phong Sinh đặt đầu cá kho tiêu vừa làm xong lên bàn ăn, rải một lớp ớt đỏ, hương thơm của gia vị kho bay lên khắp mọi ngóc ngách trong phòng.
Ngửi được thấy cả mùi chua và cay…
Nghĩ lại thời gian sau khi mang thai cô không ăn chua quá nhiều mà chủ yếu ăn cay nhiều hơn. Nếu quả thật dựa theo thói quen ăn uống thì rất có thể đứa bé trong bụng cô sẽ là một cô con gái kháu khinh và đáng yêu. Nhưng cũng không cần gấp gáp, còn chừng mười ngày nữa, lúc đi khám thai thì sẽ biết ngay đứa bé là nam hay nữ.
Cửa phòng ngủ khép hờ một nửa, Trương Tiểu Du bên trong đang ngồi ở đầu giường, cúi đầu mày mò que đan len trong tay.
Trần Phong Sinh đưa tay khẽ gõ cửa gọi: “ỪI” Trương Tiểu Du không khỏi nhướng mày.
Bỏ que đan và len xuống, cô kéo dép lê bước ra khỏi giường rồi bước từ phía trong đi thẳng qua mặt anh.
Giống như một con chó khống lồ, Trần Phong Sinh theo cô từng bước, kéo ghế ăn ra đợi cô ngồi xuống, anh liền ngồi lên ghế đối diện.