Cô rụt rè đưa tay tiếp lấy ly trà sữa được đưa tới, nghe giọng anh trầm thấp.
đều đều nói: “Không thể uống nhiều, loại này không có gì dinh dưỡng, chỉ uống gần nửa ly thôi”
“Ừ..” Trương Tiểu Du cẩn môi.
Cô thật sự thì không nghĩ uống, chẳng qua là tò mò nhiều người như vậy xếp hàng, cho nên hai mắt chú ý nhiều Mùi vị trà sữa rất thơm nồng ngon miệng, trân châu lắng đọng phía dưới đặc biệt dai giòn, còn sót lại dư vị cỏ ngọt tính tế trên môi.
Trương Tiểu Du nghe vậy, liền đem trà sữa buông xuống, cô vừa muốn lấy ra khăn giấy từ trong túi xách để lau miệng, có bàn tay đã cầm khăn giấy bên cạnh đang đưa tới, lúc cô muốn tránh né đã không kịp, mặc cho anh ta đem trà sữa vương ngoài miệng lau sạch.
Còn dư lại hơn nửa ly trà sữa đều bị Trần Phong Sinh uống sạch, Cayenne mới khởi động lần nữa Đại khái chạy khoảng chừng hơn hai mươi phút, chiếc xe đi chậm lại rẽ vào nhà trọ tiểu khu Lâm Giang.
Hai người cũng không có chú ý, lúc từ bệnh viện đi ra thì có một chiếc xe nhỏ theo đuôi cách họ không gần không xa, lúc này ngừng ở phía sau cửa vào tiểu khu, cửa kính xe bên lái hạ xuống, Nguyễn An chậm rãi lộ ra răng trắng, sắc mặt có chút âm trầm.
Chiếc xe nhỏ có biểu tượng cờ đài truyền hình ngừng ở cửa một nhà viện dưỡng lão.
Mở cửa sau xe, lần lượt đem xuống máy chụp hình cùng dụng cụ quay phim phỏng vấn, Trương Tiểu Du vừa bước hai chân trên mặt đất liền không nhịn được quay đầu nhìn qua ngắm phía sau.
Tô Yến đi xuống theo cô phía sau thấy vậy, nghỉ ngờ hỏi: “
hế nào, cá nhỏ?”
“… Không có gì” Trương Tiểu Du lắc đầu một cái.
Đem máy chụp hình đeo trên cổ, theo Tô Yến cùng các đồng nghiệp khác cùng nhau đi tới trong sân.
Chẳng qua lúc là đi vào, hai mắt cô vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về sau, hai ngày này mỗi lần đi ra phỏng vấn, cô vẫn cảm thấy có người theo dõi mình, giống như là một mực có hai con mắt đang lặng lẽ nhìn chăm chú cô vậy.
Nhưng cô mới vừa tìm một vòng, cũng không phát hiện cái gì khác thường, chỉ có bức tranh xe nước Mã Long, là do cô quá nhạy cảm hay là nghi thần nghỉ quỷ.
Trong sân nhỏ viện dưỡng lão có không ít ông lão ngồi vây quanh trong chòi nghỉ mát.
Đại khái qua hơn bốn mươi phút đồng hồ.
Hỏi xong vấn đề cuối cùng, Tô Yến hướng bọn họ làm động tác tay ra hiệu “OK”, Trương Tiểu Du cùng anh Trương bên cạnh bắt đầu thu máy, bọn họ tới phỏng vấn chủ yếu là đời sống sinh hoạt của các ông lão bà lão trong viện, tiến hành cũng tương đối thuận lợi, kết thúc trước dự tính.
Điện thoại di động reo lên, cô từ trong túi móc ra.
Trên màn hình hiện hai chữ “Cầm thú”, Trương Tiểu Du mím môi một cái, tiếp tục.
Thu hồi microphone xong, Tô Yến đi tới liền thấy Trương Tiểu Du cúi thấp đầu nhìn về phía mũi chân, thỉnh thoảng hướng về phía điện thoại di động nói: “Ừ, em biết…”
Đợi đến khi cô cúp máy, Tô Yến suy đoán nói: “Cá nhỏ, là ‘Cầm thứ nhà cô gọi phải không?”
Trương Tiểu Du gật đầu.
“Anh ta thật quan tâm cô, lo lắng cô mệt nhọc, thời điểm lúc chúng ta vừa mới tới viện dưỡng lão, anh ta gọi cho cô một lần, bây giờ lại không yên lòng, lại gọi tới một lần? Tô Yến cười ha hả bênh vực vừa nói Gần đây hai người bọn họ có vấn đề, bạn bè xung quanh hầu như đều nhìn ra được.
Không riêng gì Tô Yến, ngay cả cô bạn thân Lam Ngọc Anh cùng tổng giám đốc Minh cũng dự định làm chủ tối hôm nay, muốn mời hai người bọn họ qua nhà ăn cơm.
*,.* Trương Tiểu du mím môi một cái, không nói gì.
Trương Tiểu Du nhớ lại lần trước bị anh ta ngăn cản khi sắp xếp đồ đạc để trở về trong thị trấn, trong lòng cô đã từng có ý định dọn ra ngoài.
Nhưng mà cô cuối cùng nghĩ lại, trước anh ta có thế đáp ứng hay không, mà cho dù cô có dọn ra ngoài thì giữa hai người vẫn còn có một đứa bé, rõ ràng thì có ở nơi nào cũng không thoát khỏi liên quan không nói gì thêm, liếc nhìn đông hồ, suy nghĩ nói “Cá nhỏ, buổi chiều còn phải di chuyến đi qua ba nhà viện dưỡng lão ở tận Hà Bắc, nên tôi nghĩ sẽ khá mệt mỏi, có tôi cùng anh Trương là đủ rồi, cô nên trở về trong đài nghỉ ngơi đi”