Trương Tiểu Du không khỏi hô to một phát: Trong khoảnh khắc thân xe lắc lư, cô theo bản năng giơ tay đỡ ở trước ngực.
Cũng nhờ như vậy làm cho Nguyễn An được như ý muốn, đem cướp đi điện thoại di động của cô, tiếp đó mở cửa kính xe ném ra ngoài. Trong lòng Trương Tiểu Du nhất thời “Lộp bộp” một tiếng.
Sự việc phát triển theo chiều hướng còn xấu hơn cô nghĩ, cô đã hoàn toàn biết lúc này, Nguyễn An giả mạo tài xế taxi là để bắt cóc cô.
Trương Tiểu Du không ngừng kéo mở cửa xe, nhưng tất cả đều bị khóa lại, căn bản không có biện pháp, hơn nữa xe taxi cũng đã chạy lên cầu Giang, bây ờ chỉ có dòng xe qua lại, không có người đi đường chú ý tới cô chứ đừng nói là cầu cứu Trương Tiểu Du bị kẹt trong xe, chỉ còn biết cắn răng, tức giận hướng phía trước la lên: “Nguyễn An, anh rốt cuộc muốn làm gỉ? Anh muốn dẫn tôi đi nơi nào, tôi bảo anh ngừng xe anh có nghe thấy hay không, anh làm như vậy là phạm pháp đó anh biết không?”
Ngại cô la hét ồn ào phiền phức, Nguyễn An đem đầu xe ốn định lại phương hướng, anh liền nghiêng đầu nhào tới giữ bờ vai cô, trong lúc cô giấy dụa cùng né tránh, anh đã trực tiếp giơ tay hướng phía cổ cô hung hãng đánh xuống.
Nghẹn ngào một tiếng, hai mắt Trương Tiểu Du tối sâm lại Bệnh viện tư nhân.
Trần Phong Sinh mặc bộ đồng phục giải phẫu màu xanh lá cây, một tay đút túi áo, một tay cầm khẩu trang y tế cùng mũ trùm đầu, cặp mắt quả đào nghiêm nghị nói với bên cạnh trưởng y tá: “Bệnh nhân đã chuyển vào ICU, thông báo người nhà là không được vào thăm bệnh trước mười hai giờ. Để cho y tá phụ trách chú ý huyết áp, sáng sớm ngày mai bệnh nhân vượt qua được giai đoạn nguy hiếm thì chuyển vào phòng bệnh bình thường.”
“Dạ, bác sĩ Sinh!” Trưởng y tá gật đầu trả lời, ghi chép vào sổ ta lại ngay sau đó hỏi: ‘Bệnh nhân ngày hôm qua nắm ở giường số 12 cần tiếp tục sử dụng thuốc kháng sinh không bác sĩ?”
Trần Phong Sinh môi mỏng nhếch nhẹ, chuẩn bị trả lời thì điện thoại di động trong túi quần rung lên, anh hướng về phía trưởng y tá nói: “Chờ tôi chút”
Anh lấy ra điện thoại, thấy trên màn hình hai chữ “Tô Yến”.
Yết hầu khẽ lay động, Trần Phong Sinh có một dự cảm xấu, giống như lân trước Tô Yến gọi điện thoại tới nói Trương Tiểu Du té xiu trong bệnh viện vậy, cho nên nhìn thấy Tô Yên gọi điện thoại tới như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Nếu như anh ta nấn ná ở lại đây, vậy thì khi đám bắt cóc đó đuổi đến mà anh ta lại chỉ có một mình, trong khi đó anh ta lại không phải là đối thủ của bọn chúng.
Tân Khải Trạch lượn hai vòng quanh các kho hàng, anh ta nhìn thấy bên trong kho hàng thấp thoáng vào bóng người, liền không dám nán lại lâu, phóng xe rời khỏi đây.
Bệnh viện.
‘Vân Giai Kỳ tìm kiếm mồi hồi lâu vẫn không thấy Tiểu Vũ Minh đâu, trong lòng liền thấp thỏm không yên.
Nhưng một lúc sau, Tân Khải Trạch bỗng gọi tới, giọng điệu có chút hoảng hốt: ‘Cô Vân, tôi sắp đến bệnh viện rồi, cô mau gọi nhân viên y tế đến tiếp ứng cho tôi!”
‘Vân Giai Kỳ nghe thấy vậy liền vô cùng căng thẳng: “Có chuyện gì thế?”
“Tôi đưa… tôi đưa cô chủ nhỏ về!”
“Mạn Nhi?” tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
‘Vân Giai Kỳ nghe thấy vậy, trong lòng liền vui mừng khôn xiết Cô lập tức liên lạc với y tá và bác sĩ, đợi ở cổng bệnh viện, chẳng bao lâu sau xe của Tân Khải Trạch dừng trước mặt cô, anh ta xuống xe, bế Mạn Nhi vẫn đang hôn mê bất tỉnh, giao cho bác sĩ và y tá.
Vân Giai Kỳ vốn định chạy theo Mạn Nhĩ, nhưng Tân Khải Trạch ở đăng sau giữ tay cô ấy lại.
“Cô Vân… Mạn Nhi chắc chẩn không có gì đáng ngại đâu, may mắn là trên người cô chủ nhỏ không có vết thương nào quá nặng, chỉ có điều bị thiếu nước bỏ đói trong khoảng thời gian dài, nên cơ thể mới suy nhược…
Vân Giai Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy Tân Khải Trạch đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái mét: “Anh làm sao thế? Có chuyện gì sao?”
Đôi mắt anh ta bỗng nhiên ửng đỏ: “Tôi xin lỗi..”
Vân Giai Kỳ giật mình, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Tân Khải Trạch, tại sao anh lại xin lỗi tôi? Tôi vẫn chưa hỏi anh đấy! Làm thế nào mà anh đưa Mạn Nhi quay về được? Vũ Minh đâu?”