Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1664



“Cho dù anh ta sơ suất mà bị thương, nhưng lại khiến em rơi xuống sông sẩy thai… Cá vàng nhỏ, em yên tâm, anh sẽ không bao giờ tha tội cho anh ta!

Cho dù anh ta ngồi tù cũng không bù đắp được những sai lầm anh ta đã phạm phải!” Cuối cùng, giọng nói của Trần Phong Sinh như vỡ ra từ chân răng.

Trương Tiểu Du có thể nghe thấy sự căm ghét và thống hận trong giọng điệu của anh.

Cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến cảnh tượng ngã xuống sông, cảm giác lạnh buốt đáng sợ ấy, quan trọng nhất là cô mất đi thứ gì sau khi tỉnh dậy, cô cũng hận Nguyễn An, nhưng là xong rồi, cho dù có giết chết đối phương, cô cũng không thể đổi được sinh mạng của đứa trẻ.

Trương Tiểu Du thấp giọng đáp lại, “Ừm…

Thấy cô không có phản ứng nhiều, Trần Phong Sinh biết cô chán nản, bóng gió chuyện gì đó, cũng không tiếp tục thảo luận về chủ đề này.

Trần Phong Sinh nhìn từ khuôn mặt cô xuống, thuận miệng hỏi: “Cá vàng nhỏ, trên tay em đang cầm cái gì?”

Trương Tiểu Du nghe anh hỏi, nhìn lướt qua tài liệu trong tay, ngẩng đầu lên ngang tầm mắt: “Quyết định điều chuyển tới Nam Phi của Đài!”

Giống như lúc đó cô trả lời Tô Yến, anh sớm muộn gì cũng biết, bởi vì cô không có ý định che đậy, nên cô nói thẳng với anh.

Con ngươi của Trần Phong Sinh đột nhiên co rút lại, sau lưng có một tia chớp vụt qua.

‘Vẻ mặt anh thay đổi nhanh chóng, cao giọng nói: “Em lại muốn đi?”

Mới hai ngày sau khi xuất viện, hai người bạn tốt Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh lại mời đến nhà, sau khi ăn tối, nghe cô và Lam Ngọc Anh nói những chuyện trên trời dưới biển, nhắc đến việc cô có thể sẽ đi, không ngờ được lại thực sự phải đi.

Quyết định mới chỉ vừa mới có một vài ngày, vậy mà lệnh điều động đã tới tay.

“Ừz Trương Tiểu Du gật đầu, như muốn nói rõ hơn cho anh ta, và nói thêm, “Sau khi hết tháng kiêng cữ xong, em sẽ đi báo cáo!”

Ngũ quan của Trần Phong Sinh chìm khuất trong ánh nắng mặt trời, lạnh lùng và cứng rần như đeo mặt nạ sắt.

Trương Tiểu Du không kinh ngạc trước phản ứng của anh, cô cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mím môi nhắc nhở: “Đồ cầm thú, đã hết đèn đỏ rồi, xe phía sau đang giục anh đi kìa!”

Không chỉ đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh, các xe phía trước Cayenne đều lần lượt rời đi, và duy nhất họ vẫn đang đậu ở đó.

Nhiều phương tiện phía sau vốn đã tỏ ra bất bình, hú còi giục giã, thậm chí có người còn thò đầu ra chửi bới.

Chiếc xe của Trần Phong Sinh dần dần gây ra tắc nghẽn giao thông, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị cảnh sát giao thông thu hút, Trần Phong Sinh phải nổ máy lái xe về phía trước, chỉ là đôi mắt đào hoa kia, thay vì nhìn về dọc đường đi phía trước, anh lại khẩn trương tập trung ngược lại nhìn vào trong tấm gương, dán chặt vào thân thể cô.

Trần Phong Sinh quay đầu lại, cổ hơi đau.

Cô lại ngước mắt lên nhìn người đàn ông thần sắc u ám ngồi trên ghế lái phía trước, chậm rãi nói “Em đến rồi!”

Trần Phong Sinh nắm chặt tay lái bằng cả hai tay, liếc nhìn những tòa nhà xung quanh, chiếc xe đã tới ký túc xá cô ở từ lúc nào. Trong khi đó, anh vẫn đắm chìm trong cái tin tức răng cô sẽ rời đi không quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh.

Nói xong lời vừa rồi, Trương Tiểu Du tự mình đẩy cửa xe vào.

“Cá vàng nhỏ, anh không cho em đi!”

Trần Phong Sinh khẩn trương hơn cả Trương Tiểu Du, anh từ trên ghế lái nhảy xuống, cánh tay dài trực tiếp vượt qua cửa nắm chặt lấy tay cô, tiếp theo lời nói vừa rồi của anh, vẻ mặt tuấn tú kia đột nhiên trở nên dữ tợn một chút.

Trương Tiểu Du nghe vậy, nhưng không đáp lại Cô chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, sau đó không nói gì, dùng sức kiên quyết rút tay ra, bình tĩnh xoay người đi vào trong tòa nhà, vẫn. cầm tập tài liệu.

Trần Phong Sinh nhìn bóng dáng gầy gò của cô, cách cô hai bước chân thì dùng lại, đôi mắt đào hoa đỏ ngầu.nhìn chảm chãm bóng lưng cô.