Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1670



Dường như người bên ngoài cảm thấy cô chần chữ, giọng trầm thấp vang lên: “Cá vàng nhỏ, mở cửa!”

Thanh âm này…

Trương Tiểu Du hoài nghi mình xuất hiện ảo thính giác, mới có thể nghe được giọng nói quen thuộc như vậy ở ngoài cửa.

Cô chần chừ hơi mở cửa ra một chút, sau khi thấy rõ bóng người cao ngất đang đứng bên ngoài, nhất thời trợn to hai mắt: “Cầm thú, anh…”

Trong hành lang yên ắng, khuôn mặt anh tuấn ở dưới ánh đèn lờ mờ càng thêm phần câu hồn, nhất là trên người còn có khí tức phong trần, , có phong trần phó phó khí tức, một tay gõ cửa, mà bên người còn có một va li đồ.

Nhìn thấy kinh ngạc cùng nghỉ ngờ của cô, Trần Phong Sinh mở miệng giải thích: “Anh đi chuyến sau em”

Trương Tiểu Du nuốt nước miếng.

“Vốn là thời gian cũng không kém hơn em bao nhiêu, có khi còn gặp được ở sân bay. Chỉ có điều kế hoạch có thay đổi một chút, không ngờ sau khi quá cảnh thì gặp kiểm soát không lưu, trễ hơn nửa giờ. Mãi một tiếng trước mới hạ cánh!”

Trương Tiểu Du thật sự là quá mức kinh hãi với việc Trân Phong Sinh theo đuôi tới. Nghe giọng anh trầm thấp, nhất thời còn chưa phản ứng kịp.

Chờ cô khi phục hồi tinh thần lại, anh đã xách vali hành lý nghênh ngang đi vào phòng kí túc của cô, lúc này, cặp mắt đào hoa phong lưu phóng khoáng kia đang đánh giá chung quanh.

Trương Tiểu Du đóng cửa lại, bước nhanh tới: “Cầm thú, anh tới làm gì?”

“Ở với eml” Ánh mắt Trần Phong Sinh khẽ động.

Nghe được mấy chữ này, Trương Tiểu Du chỉ cảm thấy dây thần kinh nào đó trong đầu có chút giật mình, cô mở miệng: “Tôi không cần anh ở đây với tôi Hơn nữa, thời qian không còn sớm, ngày mai tôi còn phải đi báo cáo chính thức, không thể tới trế!”

Cho dù anh nói là theo đuôi mình tới, nhưng trong lời nói của cô ý hạ lệnh đuổi khách cũng rất rõ ràng Trần Phong Sinh vẫn đứng ở kia vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đào hoa chớp chớp: “Anh không đi được!”

“Anh nói gì?” Trương Tiểu Du mặt biến sắc.

Như là cảm nhận được cô giận tái đi, thần sắc Trần Phong Sinh có chút vô tội, thậm chí còn có mấy phần đáng thương: “Anh cũng là lần đầu đến Nam Phi, lại còn đến vào buổi tối. Sau khi xuống máy bay ví tiền bị người ta móc mất.

Không chỉ riêng có tiền và thẻ ngân hàng, hộ chiếu cũng không có!”

Giống như là vì chứng minh mình hết sức trong sạch, Trần Phong Sinh còn lật túi áo khoác ra cho cô kiểm tra, bên trong có một chỗ rách bị dao rạch ra.

Ánh mắt Trương Tiếu Du nhìn thẳng hướng anh: “Chỗ tôi chỉ có một phòng ngủ!”

“Anh không ngại!” Trần Phong Sinh nhướn mày, sau khi cong môi cười thì không tiếp tục chọc vào ranh giới cuối cùng của cô nữa, nghiêm túc nói: “Anh có thể ngủ ở ghế salon!”

Trương Tiểu Du cau mày.

Trần Phong Sinh thấy cô vẫn mang ý muốn từ chối, chân mày cũng hạ, tâm mắt cũng rủ xuống thấp, giọng nói cũng giống như thấp xuống mấy phần: “Bây giờ ở đại sứ quán cũng đã sớm không có người làm việc rồi, cá vàng nhỏ, em cũng không thể nhẫn tâm đến mức để cho anh ngủ ngoài đường chứ?”

Lời nói này của anh quả thực khiến cho người khác không đành lòng.

Bỏ những các khác sang một bên, thân ở nước lạ tha hương, cho dù là người xa lạ có lẽ cũng sẽ đưa tay giúp đỡ.

Trương Tiểu Du nắm nhẹ hai tay, nội tâm giäng co đến mấy giây sau, mới đồng ý: “Được, anh có thể lưu lại!”

“Vậy anh đi tảm trước!” Trần Phong Sinh nghe vậy liền nói Ngay sau đó, bóng người cao ngất cũng đã thẳng chân sải bước đi đến hướng phòng tắm Bên trong rất nhanh có tiếng nước rào rào vang lên.

Vì chỉ tắm sơ qua, rất nhanh sau đó, Trần Phong Sinh trùm khăn tắm đi ra, lúc này cửa phòng ngủ vừa vặn mở, Trương Tiểu Du ôm cái gối từ bên trong đi ra.