Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1690



Tuy rằng lần này thời gian kéo dài nhưng biên độ tương đối nhỏ, chỉ là bởi vì đang ở trong rừng núi nên càng thêm khiếp sợ.

Cây cối cuối cùng cũng trở lại như bình thường chỉ còn cành lá đung đưa theo một vần điệu lưu luyến, một làn gió mát thổi qua tâm trí của mọi người dần trở lại chỗ cũ nhưng họ càng cảnh giác hơn khi tiếp tục tiến về phía trước Trương Tiểu Du từ trên bãi cỏ đứng dậy và đi theo đội.

Ngoại trừ đưa tay dẹp cỏ dại hai bên thì tay nàng vẫn luôn cuộn tròn đôi khi có chút buông thống, ới hai đợt dư chấn tần suất cao liên tiếp như thế này cô càng lo lắng không biết anh có gặp nạn không…

rong môi trường đặc biệt như vậy nhiều chuyện thật sự khó lường, dù sao hai người không còn ở bên nhau nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ như vậy, nếu thật sự chết ở một đất nước xa lạ, ông trời quả thật cũng quá tàn nhẫn rồi Trương Tiểu Du hít một hơi thật sâu, càng nghĩ đến điều đó, cô càng rùng mình Tiếng bước chân phía trước đột nhiên dừng lại, mơ hồ còn có thể nghe thấy mấy thanh âm trầm thấp.

Lực lượng cứu hộ đã bắt đầu hành động, ngay sau đó một đôi đen đủi từ bên trong cứu ra, rất nhanh mọi người lần lượt được cứu ra khỏi bụi cây bụi bẩn và kéo đến chỗ trống, còn có binh lính cùng hai vị bác sĩ.

Trương Tiểu Du không khỏi nhanh chóng bước đến.

Điều đầu tiên cô nhìn thấy là một tủ thuốc và sau đó là hai bác sĩ bất tỉnh đang nằm cạnh nhau. Quả nhiên họ giống như cô bé da đen nói. Một trong số họ là bác sĩ Việt Nam!

Các nhân viên y tế đến ứng cứu đã lao tới ngồi sụp xuống đất và làm công tác sơ cứu.

Bởi vì vẫn còn khoảng cách, cộng thêm một lớp bụi trên mặt, cô chỉ có thể đến gần hơn mới có thể phân biệt được.

Những ngón tay co quắp đã nắm chặt thành nắm đấm, Trương Tiểu Du lúc này thực sự rùng mình, cô cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với thực tế Mãi cho đến khi cô ngồi xổm xuống lau bụi bẩn trên mặt nam bác sĩ, sau khi xác định được gương mặt của vị bác sĩ ấy thì sợi dây căng thẳng trong đâu mới từ từ thả lỏng, hơi thở nhẹ nhõm cuối cùng cũng được thở ra.

May mẫn thay đó không phải là anh.

Dù thế nào đi nữa, dù là đã chia tay nhưng cô vẫn mong anh có thể bình an và vui vẻ đến cuối đời.

Tất cả những người khác bị vùi lấp đều được cứu trở về chỉ có bác sĩ người Việt là không có dấu hiệu của sự sống, hình như đầu đụng phải đá không cứu được, cô cảm thấy rất tiếc nhưng cũng có chút vui mừng, tuy rằng cô cũng biết là không nên.

Trương Tiểu Du buông hai tay ra, vừa định đứng dậy thì đột nhiên có một sức nặng đè lên vai.

Cô sững sờ nghiêng đầu liền thấy một bản tay to áp đảo.

“Cá vàng nhỏ!”

Giọng nói trầm ấm vang lên, bóng dáng cao lớn không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô Trương Tiểu Du đặc biệt sửng sốt, đồng tử hơi mở to, vốn dĩ cô tưởng nhầm vị bác sĩ đang năm dưới đất là anh nên mới đi tới tìm hiểu, lúc đi lên cô luôn ở cuối hàng, không biết anh từ nơi nào chui ra.

Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của hắn chắc chẩn là trước sau không bao lâu liền đi theo lên núi.

“Cầm thú, ở đây nguy hiểm lắm, sao anh lại lên đây?” Trương Tiểu Du cau mày đứng dậy hỏi Theo lý mà nói, vì vừa mới có hai đợt dư chấn nên sau khi lên núi không được tiếp tục đi lên nếu không rất có thể sẽ xảy ra thêm thương vong và tôi tin rằng sẽ không có ai ngu ngốc mà trèo lên núi một lần nữa!

Trần Phong Sinh thu lại bàn tay to trên vai cô, thấp giọng hỏi: “Anh biết em ở đây, anh có thể không đến sao?”

Từ ngày đến Nam Phi, anh thực sự không ngủ nhiều, phần vì lệch múi giờ, sáng sớm thức dậy đã bị lính gọi ra khỏi lều, có một sĩ quan người bị nhồi máu cơ tim trong tình trạng nguy kịch.

Khi dư chấn xảy ra, anh đang điều trị cho sĩ quan trên xe quân sự.

Không lâu sau, cô gái nhỏ da đen ngày hôm qua chạy tới phát hiện mình đã cùng đội cứu hộ lên núi, đương nhiên Trần Phong sinh biết ngọn núi lúc này nguy hiểm như thế nào, sau khi nhảy xuống xe quân sự, anh đi đường tắt và chạy lên núi!

Trương Tiểu Du mím môi.

Tình huống này có phần quen thuộc.

Theo kinh nghiệm ở Kiên An, bọn họ cũng bị dư chấn ở vùng thiên tai, lúc đó cô còn tưởng nhầm anh ở lầu thấp chữa bệnh nên vội vàng chạy vào nhưng không ngờ anh không có ở đó, sau đó anh biết được mình đang ở trong tòa nhà thấp bất chấp nguy hiểm lao vào trong lần thứ hai Bây giờ nó dường như không có bất kỳ khác biệt gì so với lúc đó.