“Không cần đâu, để tôi xuống ở phía bên kia cầu vượt, tôi tự mình lái” Trân Phong Sinh quay đầu, đưa tay ra dập tắt điếu thuốc rồi chậm rãi đóng cửa xe lại.
“Được, qua đèn đỏ tôi đưa anh xuống” Dịch Kỳ Nhiên nghe vậy cũng không miễn cưỡng.
Rất nhanh sau đó đèn đổi màu, xe chậm rãi dừng lại ven đường. Trân Phong Sinh cũng không có hành lý gì cả, cứ như vậy một thân một mình trực tiếp xuống xe.
Dịch Kỳ Nhiên có chút khách khí nói: “Lần này anh Phong Sinh đến hội nghiên cứu và thảo luận trong thời gian bao lâu?”
“Không có gì ngoài ý thì cũng sắp xong rồi” Trần Phong Sinh trả lời, trong giọng nói trầm trầm như mờ như ảo ấy còn có chút gì đó tự giễu.
Anh lấy ra điếu thuốc cuối cùng kẹp trên bàn tay thon dài như ngọc bích đụng vào cửa xe, cặp mắt đào hoa hơi đảo qua vị trí ghế phụ, khẽ dừng lại, rồi nặng nề mở miệng: “Cá vàng nhỏ, hai ngày nữa anh sẽ lên máy bay, trở về miền Tây, rời khỏi nơi này”
Trương Tiểu Du quay đầu, nhìn về chiếc xe anh để bên cạnh.
Cô không ngờ mới qua một lúc mà anh đã hút hết một bao thuốc rồi, cô kinh ngạc chống lại ánh mắt anh nói: “Vậy anh đi đường cẩn thận…
“Ừ? Trần Phong Sinh chỉ trả lời đúng một chữ, lại không kiềm chế được hỏi cô: “Còn ảnh chụp mặt trời lặn trên núi tuyết của em, em còn muốn nó không?
Nếu em muốn, anh gửi cho em”
Hô hấp của Trương Tiểu Du như ngừng lại hai giây.
Cảnh mặt trời lặn ở Kim Sơn vô cùng đẹp, ảnh chụp ở đó cũng đẹp không tả xiết, ít nhất là trong tưởng tượng của cô.
Cô liếc sang nhìn Dịch Kỳ Nhiên đang ngồi bên cạnh, tâm trí mơ hồ của cô đần trở lại, cô hé miệng hạ thấp giọng nói: “Không cần đâu…”
“Anh biết rồi” Ánh mắt của Trần Phong Sinh trở nên ảm đạm Anh giống như lúc mới gặp cô vậy, trở nên vô cùng trầm mặc.
“Cảm ơn nh锓
Anh nói với Dịch Kỳ Nhiên lái xe, sau đó lập tức mở cửa bước xuống.
Xe jeep nổ máy hai tiếng rồi rồi một lần nữa tiến vào dòng người hối hả, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt, màn sương trắng từ khói nhẹ nhàng bay lên lượn lờ quanh thân ảnh anh. Cặp mất đào hoa của Trần Phong Sinh lạnh nhạt nhìn theo, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, anh mới thu hồi tầm mắt mình.
Bàn tay đang kẹp lấy điếu thuốc khẽ run lên, anh hút một hơi thật sâu rồi thả ra đám khói trắng sau đó ném điếu thuốc đi.
Hai tay anh lại đút vào túi quần, Trần Phong Sinh rế đại vào một ngã tư đường nào đó, không mục đích lượn lờ bên trong thành phố, anh mới đi được một lúc, di động chợt vang lên, anh lấy ra nhìn rồi đặt ở bên tai: “Alo, Trường Minh à”
Màn đêm dần buông xuống.
Trương Tiếu Du đứng trước cửa số phòng khách, nắm di động ở bên tai, bên trong là giọng nói vô cùng kích động của dì nhỏ: “Cá nhỏ, con trở về bình an thật tốt quá rồi. Từ lúc Nam Phí động đất đến bây giờ, ta cùng chú con mỗi đêm đều vô cùng lo lắng, hiện tại biết con đã trở về an toàn, hai chúng ta cũng yên tâm phần nào”
“Di cùng chú đừng lo lắng quá, con không sao cả” Cô vội vàng nói.
“Ừ, ta biết rồi, vậy con phải tự chăm sóc mình thật tốt đấy nhé.” Dì nhỏ tục thở dài dặn dò, dì vẫn rất lo lãng khi cô đang ở nước ngoài thế này.
“Vâng” Trong lòng Trương Tiểu Du vô cùng ấm áp Di nhỏ như nhớ ra điều gì đó, lại nhắc nhở tiếp: “Đúng rồi, dì nghe Chu Thị Linh nói đứa nhỏ Ngọc Anh muốn cử hành hôn lê. Nhà trai dường như có thân phận đặc biệt, còn thấy báo đài đưa tin đấy, Ngọc Anh có gọi điện báo cho con không? Hai đứa lúc học đại học quan hệ tốt như vậy, nếu nó thực sự kết hôn, con sẽ trở về chứ?”
Nhà trai đương nhiên có thân phận đặc biệt rồi, giám đốc Minh nhất định sẽ làm cho bạn cô một đám cưới thế kỷ.
Trong lòng Trương Tiểu Du cũng vui mừng cho bạn thân của mình: “Vâng, cô ấy gọi điện cho con rồi”
Lúc trước ở khu tồi tàn kia tín hiệu cực kỳ không ổn định, cô cùng bạn thân là Lam Ngọc Anh gọi cho nhau thông qua hai lần FaceTime cực cực ngắn, rất nhiều chuyện không kịp nói ra, chỉ có thể tán gẫu một vài chuyện thôi Đến ngày hôm qua lúc cô đã trở về liền nhận được tin tốt bạn thân Lam Ngọc Ánh sắp cử hành hôn lẽ.