“Cá nhỏ, hẳn thời gian bên bên con không còn sớm phải không, đi nghỉ sớm một chút đi!”
Trương Tiếu Du nhìn bầu trời đêm ở bên ngoài, dặn dò: “Dì nhỏ, dì và dượng nhỏ phải giữ gìn sức khỏe!”
Sau khi nói chuyện xong, cô ấy cầm điện thoại trong tay, lúc này tiếng nước trong phòng bếp phía sau cũng ngừng lại. Cô ấy quay đầu, nhìn thấy Dịch Kỳ Nhiên đang lau khô tay, nhìn mình cười dịu dàng: “Cá nhỏ, anh rửa xong hết chén Với một người mặc thân quân trang kia, tóm lại làm việc nhà thoạt trông có hơi không hòa hợp.
Trương Tiểu Du cũng có chút ngượng ngùng: “Thật sự vất vả cho anh rồi, lần nào anh đến cũng để anh làm việc nhà kiểu thế này…”
“Này là gì đâu, anh ở quân đội mỗi năm, loại chuyện này cũng sớm đã thành quen rồi! Dịch Kỳ Nhiên nói đến đây thì ngừng một chút, cười trêu một câu: “Hơn nữa, vừa khéo có thể luyện tập trước một chút. Sau này về cưới nhau rồi, làm một trụ cột thật giỏi!”
“Anh có miệng lưỡi trơn tru như vậy hồi nào thế?” Trương Tiểu Du không kìm được hỏi.
“Em không quen à?” Dịch Kỳ Nhiên nháy mắt với cô.
Trương Tiểu Du dở khóc dở cười: “Nói thật nhé, đúng là có hơi không quen!”
Thật ra đối với bọn họ mà nói, thời gian ở chung với nhau như vậy cũng không nhiều, có thể đếm được bằng một bàn tay. Phần lớn thời gian hai người đều nói chuyện qua điện thoại. Tuy là không sôï nối, nhưng rất đơn giản bình dị.
Dịch Kỳ Nhiên và cô cùng ngồi xuống sô pha. Trên bản trà có trà lài đang được nấu, ùng ục ùng ục tỏa khí. Rót trà vào trong ly thủy tinh nhỏ, anh ta vừa đưa cho cô, tầm mắt vừa xet qua di động vẫn chưa buông của cô: “Ban nãy là điện thoại của người nhà à?”
“Ừ, là dì nhỏ của em” Trương Tiểu Du gật đầu.
Dịch Kỳ Nhiên thấy cô hớp một ngụm trà nhài xong, bèn mở miệng như lơ đãng: “Cá nhỏ, chuyện chúng ta yêu nhau, em vẫn chưa nói với gia đình à?”
Trương Tiểu Du: “Không…”
Dịch Kỳ Nhiên nghe vậy, đáy mắt xẹt qua một tia mất mác rất nhỏ, vô cùng dịu dàng mà nở nụ cười: “Không vội, dù sao cũng đợi sau khi anh quay lại Sài Gòn rồi, hẳn phải chính thức đến cửa bái phỏng mới đúng!”
Nhắc đến quay về Sài Gòn, Trương Tiểu Du nhớ đến chuyện bạn thân Lam Ngọc Anh cử hành hôn lễ.
Bạn có chuyện lớn như vậy, cô ấy thân là bạn thân tất nhiên phải đến tham gia, chứng kiến khoảnh khắc đối phương đi đến hạnh phúc nhất đời người, vậy nên chuyện về nước đã gần như lên kế hoạch xong.
Sau khi Dịch Kỳ Nhiên nghe được quyết định của cô, lập tức nhíu mày, trầm ngâm mà hỏi: “Khi nào thì đi?”
Trương Tiểu Du suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là chuyến bay tối ngày mai “Nhanh vậy à?” Dịch Kỳ Nhiên kinh ngạc, mày càng nhíu chặt lại, trên mặt có mây đen: “Tuy là lần này anh được nghỉ một chút, nhưng giấy thông hành của anh vẫn chưa đến hạn. Theo kỷ luật, anh tạm chưa rời khỏi Nam Phi được, bằng không một khi làm trái lệnh, những người kế tiếp rất có thể sẽ bị ngâm nước nóng!”
Trương Tiểu Du nghe vậy, vội vàng bày tỏ: “Không sao, tự em về được rồi!”
Cô biết vị hôn phu của mình có thân phận đặc thù, vốn sau khi nhận được tin cũng tính tự về nước, chưa hề nghĩ yêu cầu anh về với mình.
Để cô một mình một người về nước, trong lòng Dịch Kỳ Nhiên khó tránh một chút băn khoăn: “Nếu không thì kệ đi, làm trái kỷ luật một lần cũng không có chuyện gì!”
“Như vậy sao được? Không phải anh vẫn luôn vì thăng chức mà làm không ít cố gắng sao? Đừng vì nhỏ mà mất lớn, hơn nữa không phải anh vẫn luôn mong được thăng lên úy à? Đó là ước mơ của anh!” Trương Tiểu Du trấn an anh, cố ý dùng ngữ điệu vui đùa: “Đồng chí Dịch Kỳ Nhiên à, anh cần cố gắng hơn.
Nếu anh thăng một bậc quân hàm, với em mà nói cũng có ưu đãi, sau này tiền lương trong nhà cũng có thể rất cao!”