Anh ta là anh em tốt của Hoàng Trường Minh, lúc này tâm trạng cũng bi thương.
Thấy cô đi đến nơi, Trần Phong Sinh đưa tay dập điếu thuốc đi, mở cửa xe ra: “Cá vàng nhỏ, tôi đưa em về!”
Trương Tiểu Du há miệng thở dốc, muốn nói không cần. Lễ tang có rất nhiều người đi xe, cô ấy tùy tiện vẫy một chiếc xe trở về là được.
Chỉ là chẳng đợi cô phát ra âm thanh, Trần Phong Sinh cũng đã tiếp tục nói: “Không phải em muốn đi thăm cô Anh à? Vừa khéo tôi cũng tính qua đó, có một số di vật cũng cần phải giao lại cô ấy!”
Mang lòng chúc phúc từ Nam Phi về tham gia hôn lễ của bạn thân, ai có thể tưởng tượng ra được, nghỉ thức thuận lợi mà cửa hành, cuối cùng lại không được một Happy Ending. Sau khi chuyện đó xảy ra, hai ngày nay, Trương Hiểu Du đều ở bên cạnh bạn thân.
Nghe anh ta nói như vậy, cô ấy đành phải nuốt lời từ chối về lại, khẽ gật đầu: “Vậy được rồi!”
Trương Tiểu Du khom người ngồi vào trong chiếc Cayenne, thắt dây an toàn vào.
Đã nửa năm rồi mới ngồi lại trên chiếc xe này một lân nữa, cô ấy cũng ngổn ngang cảm xúc. Dù sao trước kia người này cũng thường xuyên chở mình đi xuôi về ngược.
Chiếc Cayenne đi theo đoàn xe phía trước, rời khỏi khu mộ.
Trương Tiểu Du nhìn ra cửa xe, những hàng bia mộ càng ngày càng xa, cô ấy thật sâu mà thở dài một hơi.
Trần Phong Sinh quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Hai ngày nay tinh thần trạng thái của cô Anh như thế nào?”
“Không tốt lắm!” Trương Tiểu Du lắc lắc đầu, biểu cảm trên mặt thêm nghiêm trọng một chút: “Tuy cậu ấy không biểu hiện ra ngoài gì cả, cảm xúc thoạt nhìn rất bình thường, nhưng vẫn không không tin tổng giám đốc Minh đã chết thật. Hầu như cậu ấy cũng không ngủ hay ăn uống gì cả, song lại cố ky đứa nhỏ trong bụng, tự ép chính mà phải cố gắng ăn và ngủ! Làm cho người khác nhìn vào thật sự rất khó chịu!”
“Đến bây giờ tôi vẫn không cách nào tin được Trường Minh đã chết!” Trần Phong Sinh nắm chặt hai tay, gân xanh lộ ra.
“Đúng vậy…” Trương Tiểu Du không khỏi thì thào.
Chuyện thật sự xảy ra quá đột ngột, thật ra không ai trong bọn họ có thế tiếp nhận sự thật này.
Trần Phong Sinh liếc mắt nhìn cô ấy một cái, im lặng, rồi bỗng nhiên cúi đầu nở một nụ cười, như vui đùa mà tiếp tục hỏi: “Cá nhỏ, nếu có ngày tôi cũng năm ở đó, em sẽ như thế nào?”
Trong lòng Trương Tiểu Du “lộp bộp” một tiếng.
Tuy biết anh tay hay nói giỡn, có nghe được cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, có ai lại so sánh như vậy chứ?
Trương Tiểu Du nhíu mày: “Cầm thú, sao anh lại nói bậy nói bạ như vậy!”
“Tôi là bác sĩ, càng biết sinh mệnh có bao nhiêu yếu ớt. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có một ngày như thế, chỉ là sớm hay trễ thôi!” Trần Phong Sinh kéo dài môi mỏng, bưồn bã nói: “Ban nấy là tình cảm bộc phát, thuận miệng hỏi một câu, muốn xem em sẽ có phản ứng như thế nào! Hẳn em sẽ cảm thấy thương tâm chứ?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trương Hiểu Du chần chừ mà gật đầu.
Thấy trong mắt anh ta có cái gì đó sáng lên, cô ấy mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Dù là ai đi nữa, bất cứ ai ở bên cạnh, tôi cũng sẽ đau lòng! Cầm thú, trong lòng tôi vẫn hy vọng anh sống tốt”
Trần Phong Sinh im lặng không nói, trong lòng có chua xót tản ra bốn phía.
Đã không có cô rồi, còn tốt thế nào đây?
Trên cầu vượt có hơi kẹt xe, sau một tiếng hơn, chiếc Cayenne mới chậm rãi chạy vào trong biệt thự.
Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh cùng nhau xuống xe, đi vào biệt thự: Bên trong phòng khách chỉ có cậu nhỏ của nhà họ Hoàng đang chơi lego, trên khuôn mặt non nớt tràn ngập sự vô tư. Cậu vẫn ngây thơ chất phác mà không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn vô ưu vô tư như trước.
Dù nói bạn thân Lam Ngọc Anh đã vừa đi ngủ rồi. Trương Tiểu Du lên lầu, thấy người bên trong phòng đã ngủ thật, như cũng không phải quá an ổn.