Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1708



Dì nhỏ đã gần như không đợi được nữa, Trương Tiểu Du vừa mang dép vào xong là kéo cô vào bên trong phòng khách. Ở trên sô pha, dượng nhỏ thật thà chất phác đang ngồi ở đó, bên cạnh là Trần Phong Sinh vừa buông chén trà xuống.

Trương Tiểu Du kinh ngạc mà nhìn anh ta: “Cầm thú, anh đến hồi nào vậy?”

“Mới đến sáng hôm nay!” Dì nhỏ đã trả lời thay anh ta, mỉm cười rồi nói tiếp: “Trùng hợp thật đấy, không ngờ hôm nay con lại về, Phong Sinh cũng vừa khéo.

đến thăm hai ông bà già chúng tai”

Trương Tiểu Du bị lôi kéo ngồi xuống sô pha, dì nhỏ không ngừng mà tiếp tục nói: “Tuy là nửa năm nay Phong Sinh đi khắp nơi, nhưng vẫn thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe hai người bọn dì. Trước đó cậu ấy còn cố ý xếp cho chúng ta đến kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện nhà cậu ấy! Tuy là không ở Sài Gòn, nhưng cậu ấy thường để bạn bè mang đồ này đồ kia đến đây!”

“…”Trương Tiểu Du kinh ngạc.

Đây là chuyện cô ấy thật sự không ngờ được. Sau khi đứa bé không còn, thỏa thuận của hai bên bọn họ coi như đã xong.

Thật ra bọn họ đã sớm ly hôn rồi. Mất đi đứa bé, chẳng khác nào cuối cùng bọn họ đã không còn liên hệ gì nữa. Trước kia còn chưa tính, bởi vì họ chưa nói cho hai vị trưởng bối tình hình thực tế. Tuy nhiên, lần này tách ra, trưởng bối đều cảm kích, theo lý mà nói, anh ta đã không còn nghĩa vụ như vậy nữa…

Trương Tiểu Du có hơi lâm vào hoảng hốt.

Bởi vì tất cả những thứ ở đây đều rất quen thuộc, hơn nữa biểu hiện của hai vị trưởng bối không khác gì chưa có chuyện gì xảy ra, còn giống như trước đây nữa.

Sau khi dượng nhỏ với khuôn mặt vẫn luôn lộ vẻ tươi cười chào cô ấy xong, cũng cười mở miệng: “Phong Sinh, một lát nữa con chơi với dượng hai ván cờ chứ?”

“Được, không thành vấn đề!” Trần Phong Sinh nhếch môi.

Dì nhỏ giữ chặt tay Trương Tiểu Du, thân thiết mà hỏi: “Cá nhỏ, chúng ta đã ăn cơm trưa rồi. Con vừa mới xuống tàu lửa, chắc là chưa ăn gì phải không?”

“Văn chưa, chỉ là con không quá đói!” Trương Tiểu Du lắc lắc đầu Di nhỏ làm sao có thể để cô bị đói, lúc này liên đứng dậy bảo: “Không quá đói cũng không được, dì đi lấy cho con một bát!”

“Để con nấu mi!” Lúc này Trần Phong Sinh đột ngột lên tiếng.

Cuối cùng, dì nhỏ đưa theo Trần Phong Sinh đi vào bếp, đứng bên cạnh giúp anh ta thái hành.

Hơn mười phút sau, một bát mì nóng hổi được bưng ra, Trân Phong Sinh nói với cô ấy: “Mỳ nấu xong rồi!”

“Ừ.. Trương Tiểu Du đứng dậy.

đi đến bàn ăn kéo ghế tựa ra ngồi xuống, bên trong bát có trứng chân trôi nổi, còn có rau xanh biếc. Mùi thơm ngào ngạt, thoạt nhìn vô cùng muốn ăn.

Cô ấy gắp một đũa đưa lên miệng thì nghe anh ta hỏi mình: “Hương vị thế nào?”

“Không tồi” Trương Tiểu Du gật đầu.

Cô luôn hiểu được tài nghệ bếp núc của anh, đồ anh làm đều là tiêu chuấn đầu bếp.

Hạ tầm nhìn xuống lần nữa, giọng nói trầm trầm vang lên: “Cá vàng, lâu rồi anh không làm đồ gì cho em ăn!”

Trương Tiểu Du không nhếch khóe miệng, không nói gì, cuối cùng im lặng ăn nốt bát mì.

Buổi chiều cùng nhau đi dọn mộ của cha mẹ, bởi vì Trần Phong Sinh cũng ở đó, vì vậy đương nhiên là anh ta đảm đương việc lái xe đến khu mộ. Từ trên núi xuống, dì nhỏ và chồng của dì đang ở phía trước, Trương Tiểu Du đi nhanh tiến về phía trước, đuổi kịp bóng dáng rắn rỏi phía trước.

Ngày giỗ cuối cùng trước khi ly hôn, khi đó anh cũng xuất hiện ở khu mộ, anh nói rằng đã từng đồng ý, mỗi năm sẽ cùng cô đến dọn mộ phần cho bố mẹ.

Rõ ràng đã qua rất lâu rồi, nhưng lời anh nói vẫn in sâu trong tâm trí Trương Tiểu Du nảm chặt lòng bản tay, nhíu mày nói: “Cầm thú, thật ra anh không cần phải làm như vậy: Ngoài việc anh qua dọn mộ, còn có sự hiếu thuận nửa năm nay của anh với dì nhỏ và chồng dì nhỏ.

“Là anh can tâm tình nguyện!” Giọng nói Trần Phong Sinh trầm xuống Nhìn thấy cô càng nhíu mày, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt khó hiểu: “Nếu như em cảm thấy có gánh nặng, có thể tạm thời làm bạn bè, không phải em nói rồi sao, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, trăm năm tu luyện mới có thể chung chăn gối, dù sao cũng không thể không qua lại”