Trương Tiểu Du gọi xưng hô như thế này, trong lòng cũng rất bi thương, điều duy nhất có thể an ủi anh ấy dường như chỉ có một câu: “Cầm thú, anh đừng quá đau buồn!”
Ánh mắt Trần Phong Sinh rơi vào trên tay mình, giọng nói mơ hồ: “Em biết không, sáng hôm qua lúc anh đến phòng bệnh thăm bà, bà còn có thể nói có thể cười, tinh thần cũng không tồi, trò chuyện với anh rất lâu, nhưng anh rời đi không bao lâu thì bà đột nhiên phát bệnh! Bác sĩ điều trị cấp cứu hồi lâu, anh cho rằng bà có thể sống, nhưng khoảng 5 giờ rạng sáng hôm nay thì bà cụ đi mất…”
Bà cụ năm năm trước vì bệnh ung thư mà đã từng phẫu thuật một lần, sau đó phục hồi không tồi, nhiều năm đều ở trong viện an dưỡng, nhưng một năm trước, phát hiện lại có tế bào ung thư di căn, vì tuổi cao và thân thể đã không còn thích hợp phẫu thuật nữa nên bác sĩ điều trị đề nghị duy trì trị liệu, ai cũng không ngờ rằng bà cụ sẽ đột nhiên rời đi như vậy.
Trần Phong Sinh là bác sĩ, hiểu rõ bệnh tật hơn bất kỳ ai, bệnh ung thư trên mặt y học là bệnh nan y, thời gian chỉ còn tùy vào sớm hay muộn mà thôi, nhưng khi rơi vào trên người mình thì so với trong tưởng tượng vẫn không thể chấp nhận được.
“Cầm thú, con người đều sẽ chết..” Trương Tiểu Du cẩn môi nói Trần Phong Sinh nhắm đôi mắt hoa đào đờ đẫn lại, cười một cách tự giều đau khổ: “Anh mất đi đứa con, mất đi bà ngoại, lại mất cả em, cá vàng nhỏ, em nói có phải kiếp trước anh đã làm chuyện xấu tội ác tày trời gì không?”
“Cầm thú, anh đừng như vậy…” Trương Tiểu Du căng thẳng, không biết phải an ủi thế nào.
Cô nhìn về phía nhà xác phía trước, tay chân từng trận lạnh ngắt, ngoài cảm.
giác lạnh lẽo của sự âm u của cảnh vật xung quanh nhà xác thì còn nhiều hơn là sự lạnh lẽo đến từ trong lòng cô, cô cũng rất đau lòng khi biết được bà ngoại qua đời.
‘Vừa nghĩ đến bà cụ hiền lành như thế nay đã năm trong đó, không còn bất kỳ hơi thở của sự sống nữa, Trương Tiểu Du chỉ cảm thấy lòng ngực quặn đau.
Cô thu hồi ánh mắt, lại rơi vào trên khuôn mặt đẹp trai nhưng tịch mịch của anh lúc này: “Bà ngoại đã đi rồi, chuyện hậu sự còn cần anh phải xử lý! Anh không thế để bà cụ đã đi rồi mà vẫn cứ ở mãi trong bệnh viện thế này đúng không?”
Tựa như đã qua một thế kỷ, cuối cùng Trần Phong Sinh lại ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong cổ họng dường như nghẹn một khối sắt: “Hôm nay đã trễ quá rồi, di thể tạm thời để đây một đêm, sáng mai anh sẽ liên lạc với nhà tang lễ đưa đi để hỏa táng, bà ngoại lúc còn ngại phiền phức nhất, thích sự giản dị, hơn nữa bà cụ lúc còn sống chỉ còn lại anh là người thân duy nhất, không cần phô trương lớn, đưa ra ngoài là được”
“Ừm..” Trương Tiểu Du gật đầu.
Nghe anh sắp xếp lý trí như vậy, cô cảm thấy tâm trạng mình đang vô cùng kìm nén.
Cô dừng lại, nghiêm túc nói tiếp: “Tuy chúng ta đã ly hôn, nhưng em vẫn luôn xem bà ngoại là bà ngoại của mình, bây giờ bà cụ đã đi rồi… cầm thú, nếu có chuyện gì cần thiết thì em có thể giúp đỡ!”
Đôi mắt hoa đào của Trần Phong Sinh khẽ xoay về phía cô: “Em có thể giúp anh lái xe không?”
Trương Tiểu Du ngẩn ngợ, rồi lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh nói thêm: “Tình trạng bây giờ của anh sợ răng không thể lái xe”
“Được!” Cô cắn môi.
Rốt cuộc họ cũng bước ra từ tòa nhà kỹ thuật y tế, sau khi đi qua mấy tòa nhà lớn rồi đến chỗ đậu xe, bọn họ lần lượt bước lên xe.
Trương Tiểu Du nhận chìa khóa xe từ anh, ngồi vào ghế lái, cẩn thận lái xe ra khỏi bệnh viện, nhẹ nhàng đạp ga lên cầu vượt.
Lúc này sắc trời đã buông xuống, cảnh đường phố hai bên đều đặn lướt nhanh qua, trên đường tốc độ không đổi, cô năm vô lăng đi dọc đường, mỗi lần lúc gặp ngã rẽ sẽ không nhịn được liếc nhìn anh.
Trần Phong Sinh từ sau khi bước lên xe vẫn luôn duy nhất một tư thế giống như lúc cô vừa đến bệnh viện, anh giống như đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lại giống như ánh mắt không hề có tiêu điểm, anh im lặng cứng ngắc một cách dị thường.
Trước tiên là bạn bè nhiều năm, bây giờ lại là người thân…
Chuyện tổng giám đốc Hoắc xảy chuyện trước đó không lâu vào ngày cưới là một đả kích không nhỏ đối với anh, Trương Tiểu Du thật sự rất sợ anh không thể chịu đựng nổi những biến cố xảy ra liên tiếp này.