Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1750



Trương Tiếu Du cúi đầu nhìn một cái, nháy mắt đỏ bừng mặt Có thể là do vừa rồi động tác của cô quá lớn nên cổ áo của váy ngủ rộng ra không ít, mơ hồ lộ ra một chút cảnh xuân. Cô luống cuống tay chân lấy chăn che lại lên người Có thể là nghe thấy động tĩnh của bọn họ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Cháu à, hai đứa đã dậy chưa?”

Hai người từ trong phòng đi ra, bác trai và bác gái đã dậy rất sớm, trong phòng bếp đã đốt lửa. Tuy là nhà trệt nhưng trong phòng cũng rất ấm áp, trong không khí còn có mùi thơm của thức ăn.

Bác gái cười ha hả hỏi hai người: “Tối qua ngủ ngon chứ? Kháng quá nhỏ, hai đứa ngủ chắc có hơi chật, thật có lỗi, mau qua đây cùng ăn bữa sáng đi!”

Câu trước Trương Tiếu Du không muốn trả lời, cô lắc lắc đầu nói: “Bác gái, cám ơn bác, cháu không ăn cơm đâu, cháu còn phải nhanh chóng trở về mới được!”

Bên ngoài trời cũng đã sáng, ánh nảng lan tỏa khắp mặt đất.

Lúc này, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ là nhanh chóng trở về. Tối qua cô không nói tiếng nào biến mất như vậy, còn không biết bên chỗ chồng chưa cưới Dịch Kỳ Nhiên thế nào nữa…

Lúc chia tay, Trần Phong Sinh lấy ít tiền trong ví ra đưa cho bác trai bác gái coi như biểu đạt lòng cảm ơn. Nhưng hai người thật thà chất phác này nói thế nào đều không chịu nhận, chỉ nói bữa cơm rau dưa cho ở nhờ một đêm đều là giúp đỡ một chút thôi.

Thấy hai người vẫn kiên trì không nhận, họ cũng chỉ có thể từ bỏ.

Bác trai bác gái tiễn họ ra ngoài sân, theo cánh cửa đi ra, bác gái kéo lấy cánh tay Trương Tiểu Du đi hai bước nói: “Cháu à, vợ chồng trẻ các cháu dễ dàng xúc động, cãi nhau đều là chuyện rất bình thường. Bác thấy chàng trai kia không tồi, đối xử với cháu cũng tốt, hai đứa có thể gặp nhau tiến đến hôn nhân không dễ dàng, cháu phải biết quý trọng đó!”

Tối qua khi đi ngủ, bà cũng đã nghe ông bạn già của mình nói hết mọi chuyện.

Thì ra đôi vợ chồng trẻ này cãi nhau xích mích, cô vợ nháo muốn ly hôn về nhà mẹ đẻ, người chồng không còn cách nào chỉ có thể cố ý để xe nửa đường nên mới có chuyện sau này. Hơn nữa tối qua ông bạn già nói dối trong nhà không có điện thoại, phụ họa để họ ở lại đây một đêm.

“Dạ?” Trương Tiểu Du ngây người.

Bác gái thấy thế lại nói vô cùng chân thành: “Bác là người từng trải, nghe bác không có sai đâu. Sau khi trở về yên ổn sống với chồng cháu đi, giữa vợ chồng với nhau có chuyện gì mà không thể vượt qua được”

Trương Tiểu Du nghe thế vẻ mặt mơ hồ.

Lúc này, Trần Phong Sinh quay đầu lại kéo tay cô: thôi!”

Trương Tiếu Du gật đầu, vảy tay chào với bác trai bác gái, hai người đi về á vàng nhỏ, chúng ta đi hướng cửa thôn.

Sau hơn mười phút đi đến cửa thôn, Trân Phong Sinh dừng bước, nghiêng đầu nói với Trương Tiểu Du: “Buổi sáng anh đã gọi điện, đợi lát nữa sẽ có người qua đón chúng ta!”

“Ừm..” Trương Tiểu Du gật đầu.

Lời cảm ơn cô không có cách nào nói ra được, tầm mắt lơ đãng nhìn qua, con ngươi đột nhiên mở to nhìn chảm chằm vào bàn tay vừa rút ra từ túi quân kia: “Không phải anh nói quên mang điện thoại ư?”

Trong lòng bàn tay kia rõ ràng đang cầm một chiếc iphone.

Mặt Trần Phong Sinh không đỏ, không thở dốc nói: “À, đột nhiên phát hiện có mang theo”

Trương Tiểu Du tức giận trừng anh, đang muốn mảng anh vô sỉ thì anh lại nói: “Đến rồi”

Theo đó tiếng còi xe vang lên, nghe tiếng nhìn qua thì có một chiếc xe jeep quân đội màu xanh đang chạy về phía họ, treo quân hiệu, Trần Văn Sáng mặc quân trang ngồi trên ghế lái, vẻ mặt nghiêm túc.

Trương Tiểu Du đành phải hé miệng gọi: “Anh cả!”

Sau khi cửa xe trước sau lần lượt đóng lại, xe jeep rời khỏi thôn làng.