Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1762



Một bàn tay to bỗng nhiên giơ ra cầm một nửa quả táo trong tay cô: “Cá vàng nhỏ, có cần anh giúp em không?”

“Không cần!” Trương Tiểu Du nhíu mày đáp.

Thấy anh còn chưa buông lỏng tay, cô định lên tiếng nhắc nhở. Khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy đôi mắt đào hoa của anh đang nhìn chấm chăm tay phải của cô, chính xác mà nói hẳn là nhìn vào chiếc nhẫn kim cương ở ngón tay giữa của cô.

Ánh mắt không hề chớp kia nhìn chăm chú như muốn thiêu chiếc nhẫn kim cương thành tro bụi vậy.

Con ngươi Trần Phong Sinh nhanh chóng co rút lại: “Chồng chưa cưới tặng emà?”

“Ừm!” Trương Tiểu Du không phủ nhận.

Trần Phong Sinh cười lạnh một tiếng, bỗng vươn tay về phía cô.

Có hai giọt nước bản lên mặt, tay phải Trương Tiểu Du bất ngờ không kịp phòng bị bị anh đột nhiên nắm lấy.

Cô lập tức nhíu mày lại, tức giận hỏi: “Anh lại muốn làm gì, buông ra!”

“Không làm gì cả!” Ngón tay thô ráp của Trần Phong Sinh đặt lên chiếc.

nhãn kim cương kia, chợt cong môi lên: “Ánh mắt của Dịch tiên sinh đúng là không tồi, anh mượn xem chút!”

Trương Tiểu Du há miệng muốn từ chối không cho mượn, nhưng động tác của anh còn nhanh hơn lời nói của cô, anh đã đưa tay cầm lấy hai bên chiếc nhẫn kim cương trực tiếp tháo xuống từ ngón tay giữa của cô.

Trần Phong Sinh giống như thực sự đang ngảm nhìn, giơ chiếc nhẫn lên dưới ánh đèn rất hứng thú nghiên cứu.

Nhìn thấy bước chân anh hướng đến bên cạnh, trong lòng Trương Tiểu Du không hiểu sao có dự cảm không tốt: “Cầm thú, anh xem xong chưa? Trả nhãn lại cho tôi!”

Mắt đào hoa của Trần Phong Sinh lơ đãng liếc nhìn về phía cô.

Bỗng dưng tay đang giơ lên của anh chợt buông lỏng ra. Chiếc nhẫn kim cương từ tay anh rơi xuống trực tiếp rơi vào trong bồn cầu.

“Tõm!” Rơi lên mặt nước phát ra tiếng vang nhỏ.

Trương Tiểu Du giật mình trừng mắt nhìn, biết rõ anh không có ý tốt gì, cô cần răng tức giận: “Cầm thú, anh làm gì hả?”

Cô nhanh chóng bước lên trước nhìn chiếc nhẫn kim cương rơi xuống trong bồn cầu. Sau khi rơi xuống mặt nước nó lắng lặng nảm ở trong góc bồn sứ vẫn còn đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trương Tiểu Du cúi người muốn đưa tay vớt chiếc nhẫn ra.

Thế nhưng nháy mắt ngay khi tay cô sắp chạm vào trong nước thì đột nhiên có tiếng xả nước vang lên. Ngay sau đó liền có một dòng nước lớn từ trong vách bồn cầu xả xuống. Cô muốn ngăn lại cũng đã không kịp nữa, chiếc nhẫn kim cương kia bị chìm trong đó, sau đó theo dòng nước biến mất không còn bóng dáng.

Một tay Trần Phong Sinh còn đang đặt trên nút xả nước: “Ồ, lần này không vớt được nữa rồi!”

“Trần Phong Sinh!” Trương Tiểu Du nổi giận.

Cô trơ mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương bị anh ném vào trong bồn cầu, hiện giờ lại còn bị xả xuống cống thoát nước. Giờ muốn tìm được căn bản không có.

khả năng, còn khó hơn so với lên trời!

“Cá vàng nhỏ, có phải em đã quên lời anh nói rồi không?” Mặt Trần Phong.

Sinh lạnh xuống, u ám âm trầm.

“Rốt cuộc anh đã xong chưa?” Trần Phong Sinh cẩn răng, máu huyết như đang chạy tán loạn: “Cầm thú, anh dựa vào cái gì mà vứt nhẫn kim cương của tôi? Anh lại dựa vào cái gì mà muốn can thiệp vào cuộc sống của tôi? Hiện giờ anh chỉ là chồng cũ của tôi, tôi muốn lấy ai đều không có liên quan gì đến anh Anh nghe rõ chưa? Dù anh cho phép hay không thì cũng không thể thay đổi được quyết định của tôi!”